Tản văn
DÒNG SÔNG TUỔI THƠ
Sáng tác: Trần Minh Cường
03:00 – 15/01/2025
Tuổi thơ tôi gắn bó với một dòng sông. Con sông uốn lượn như dải lụa mềm ôm lấy làng quê, nơi lưu giữ những tháng ngày vô lo vô nghĩ, nơi bầu trời trong xanh soi bóng, nơi những rặng phi lao khẽ đung đưa trong gió, tô điểm bởi sắc trắng tinh khôi của hoa dại và những vệt đỏ tía rực rỡ nơi bờ xa. Hai bên bờ sông là những luống hoa cải vàng ươm như ánh nắng, là những vườn cây trĩu quả. Những chùm quýt vàng, bưởi hồng, chôm chôm đỏ thắm như những món quà ngọt lành mà thiên nhiên ưu ái trao tặng.
Tuổi thơ tôi là những buổi trưa hè nằm ngửa trên dòng sông mát lạnh, ngước mắt nhìn bầu trời trong vắt, nghe tiếng chim hót líu lo như khúc nhạc ru lòng. Là những chiều rong ruổi cùng lũ bạn, chân trần chạy khắp bờ đê, cười đùa trong trẻo. Là những đêm bên bếp lửa hồng, nằm trong vòng tay mẹ, nghe lời ru êm ái đưa tôi vào giấc ngủ say.
Những ngày tháng ấy trôi qua thật ngọt ngào và bình yên, như dòng nước mát lành chảy qua kẽ tay, chẳng giữ lại được. Tôi lớn lên, mang theo những giấc mơ bay xa, rời quê, rời con sông, rời vòng tay của mẹ. Đã từng nghĩ lớn lên là tự do, là không còn phải nghe những lời dặn dò, là không còn bị kìm cặp bởi cánh tay mẹ. Nhưng đời sống, với những mệt mỏi, những bon chen, dạy tôi hiểu rằng xa quê, xa mẹ, xa dòng sông là mang trong lòng một nỗi nhớ khôn nguôi.
Những lúc mệt mỏi, tôi lại thèm được trở về bên dòng sông, được trầm mình trong làn nước mát, được nghe tiếng gió reo qua rặng phi lao và tiếng mẹ ru dịu dàng. Tôi nhớ lũ bạn ngây ngô ngày nào, nhớ những lần cãi vã rồi lại cười xòa, nhớ cả những giấc mơ tuổi thơ mong lớn thật nhanh. Nhưng bây giờ, khi đã lớn, tôi chỉ ước có thể bé lại, được sống trọn vẹn một lần nữa bên dòng sông, bên mẹ, bên những ngày tháng bình dị mà tôi từng nghĩ sẽ kéo dài mãi mãi.
Dòng sông quê, không chỉ là dòng nước chảy, mà là nơi gửi gắm cả một miền ký ức, nơi lòng tôi luôn muốn trở về.