Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
37 lượt xem

7 GIỜ | TẢN VĂN

Tản văn
7 GIỜ
Tác giả: Trần Minh Cường

Đêm kéo dài tựa như một câu chuyện không hồi kết. 7 giờ tối, tôi ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh đèn đường vàng vọt hắt qua khung kính. Một tách trà nguội dần trên bàn, còn tôi, lại bắt đầu một cuộc đối thoại với nỗi nhớ.

Có những người, khi bước vào cuộc đời ta, như một ngọn gió nhẹ thoảng qua nhưng để lại dư âm mãi không nguôi. Người ấy, giờ đã đi xa, nhưng hình bóng vẫn in đậm trong tâm trí. Những ký ức về những lần trò chuyện, những tiếng cười giòn tan, hay chỉ đơn giản là một ánh mắt nhìn lặng lẽ, từng chút một, gặm nhấm tâm hồn tôi trong những đêm không ngủ.

Tôi không biết từ bao giờ, đêm trở thành khoảng không gian để tôi đối diện với nỗi nhớ. 12 giờ đêm, mọi thứ tĩnh lặng đến mức tôi nghe rõ cả tiếng kim đồng hồ nhích từng giây. Căn phòng tối chỉ có ánh sáng từ chiếc điện thoại, nơi tôi thường lướt qua những bức ảnh cũ, đọc lại những tin nhắn ngắn ngủi nhưng thấm đượm tình cảm. Người ta bảo thời gian sẽ làm phai nhòa mọi thứ, nhưng với tôi, dường như thời gian chỉ làm ký ức thêm sắc nét.

3 giờ sáng, không gian như ngưng đọng. Tôi cảm nhận rõ sự trống vắng lan tỏa trong lồng ngực. Những suy nghĩ cứ quẩn quanh, về những điều chưa kịp nói, những điều muốn làm mà chẳng thể thực hiện. Có lẽ, chúng ta luôn tiếc nuối nhiều nhất những gì dang dở, vì chúng mãi mãi không có cơ hội trọn vẹn.

Đến 7 giờ sáng, ánh sáng đầu ngày len lỏi qua khe cửa, nhấn chìm mọi bóng tối. Tôi vẫn chưa ngủ. Thức trắng một đêm không phải vì công việc hay áp lực, mà đơn giản chỉ vì nỗi nhớ. Một nỗi nhớ không tên, không địa chỉ, chỉ biết rằng nó thuộc về người đã từng khiến trái tim tôi đập những nhịp xao xuyến nhất.

Người ta bảo rằng, khi nhớ một người quá nhiều, ta sẽ gặp họ trong mơ. Nhưng đêm nay, dù thức hay ngủ, tôi vẫn chỉ chạm vào khoảng không vô định. 7 giờ, tôi tự hỏi, liệu người ấy có từng một lần thao thức vì tôi, như tôi vì họ, hay không?