Tác giả: Trần Minh Cường
Con đường làng hôm ấy bỗng chốc trở nên dài hơn, lặng lẽ hơn. Hai bên là những lũy tre già đứng trầm mặc, bóng tre đổ xuống mặt đất những mảng loang lổ, như chính tâm trạng chàng trai đứng đó. Chiều buông, gió nhẹ thoảng qua, mang theo những chiếc lá rơi lả tả, từng chiếc như chạm khẽ vào nỗi sầu đang trĩu nặng trong tim.
Em bước đi, tà áo phất phơ trong làn gió chiều, mái tóc em bay nhẹ, tựa như một giấc mộng thoảng qua. Con đường dẫn em về xứ lạ, nơi có một cuộc đời khác đang chờ đón. Anh đứng lại, phía sau em, ánh mắt mải miết dõi theo, như mong giữ lại chút gì cuối cùng giữa đôi bờ chia biệt.
Nhưng em không ngoái lại, không một lần. Chỉ là những bước chân xa dần, xa dần, bỏ lại phía sau một trái tim chờ mong đến tuyệt vọng. Khoảnh khắc em bước đi, không lời tạm biệt, không một ánh mắt sau cuối, đã trở thành định mệnh, khắc sâu vào tim anh nỗi buồn chẳng thể nào nguôi.
Lũy tre già, lá rụng, chiều buồn. Tất cả như cùng anh ôm trọn lấy khoảnh khắc ấy – ngày em đi, và không bao giờ ngoái lại.
Xem thêm: