- 06:17 – 03/01/2024
Tác giả: Trần Minh Cường
Đêm nay, tôi nằm lại bên chiếc giường nhỏ quen thuộc, nghe tiếng gió khẽ lùa qua khe cửa. Ánh đèn vàng vọt hắt bóng lên tường, mờ mờ ảo ảo như chính những suy tư đang cuộn trào trong lòng. Mắt tôi không nhắm lại được, không phải vì tiếng đồng hồ tí tách hay nhịp tim bất ổn, mà bởi tâm trí cứ chạy mãi, vòng quanh những nghĩ suy không điểm dừng.
Ngoài kia, trời dần sáng. Ánh sáng không xuất hiện đột ngột mà len lỏi từ từ, như từng lớp suy nghĩ trong tôi cũng đang chầm chậm hiện hình. Đôi mắt vẫn trao tráo nhìn trần nhà, không mỏi mệt, chỉ trĩu nặng tâm tư.
Tôi nghĩ về cuộc đời – về sự mong manh và kiên cường của nó. Có những ngày cuộc đời như cánh chim tự do, bay qua bầu trời rộng lớn; nhưng cũng có những ngày, nó như chiếc lá mục, rơi xuống mặt đất, tan ra mà chẳng ai hay biết. Có phải cuộc đời vốn là vậy, vừa vô thường, vừa vĩnh cửu trong ký ức của người khác?
Tôi nghĩ về tình yêu – thứ cảm xúc vừa ngọt ngào, vừa đắng cay. Tình yêu tựa như giấc mơ đẹp, nhưng liệu mấy ai nắm bắt được nó khi tỉnh dậy? Những ngày yêu, tôi từng nghĩ mình đã hiểu tất cả, nhưng càng đi qua, càng thấy tình yêu là một bài toán không bao giờ giải được. Nó không chỉ là niềm hạnh phúc, mà còn là nỗi đau dịu dàng len lỏi vào tim, cứ mãi không chịu rời xa.
Rồi tôi nghĩ về lòng người – sâu thẳm, nhiều ngóc ngách, khó đoán như chính cơn mưa rào bất chợt ngoài kia. Có những người, tôi nghĩ họ là ánh sáng, nhưng hóa ra chỉ là một ngọn nến leo lét trong bóng tối. Có những người, tôi tưởng đã quên từ lâu, nhưng lại hiện về trong giấc mơ, rõ ràng đến mức đau lòng. Phải chăng lòng người là tấm gương phản chiếu tâm hồn ta?
Đêm dài như sợi dây vô tận, vậy mà trời đã sáng lúc nào không hay. Ánh bình minh rọi qua cửa sổ, phủ lên căn phòng một lớp sáng mỏng manh. Mắt tôi vẫn mở, nhưng giờ đây không còn trao tráo như lúc đầu. Có lẽ, đôi mắt này đã thấy rõ hơn phần nào những điều đang làm nặng lòng tôi.
Đôi khi, sự sáng tỏ không đến từ việc giải quyết tất cả, mà từ việc chấp nhận rằng, có những điều chẳng bao giờ rõ ràng. Như đêm và ngày, như yêu và ghét, như lòng người nửa sáng nửa tối. Tôi khẽ nhắm mắt, lòng nhẹ đi đôi chút.
Đêm không ngủ, nhưng tôi đã bước qua nó, như bước qua một khúc quanh của đời mình.