Tản văn
AI MANG NỖI NHỚ GỬI VÀO ĐÊM
04:36 – 03/01/2025
Tác giả: Trần Minh Cường
Hình minh hoạ: AI
Đêm nay, anh không ngủ được. Gió lạnh khẽ len qua cửa sổ, mang theo cái tĩnh lặng đến nghẹt thở của những ngày đông. Thành phố vẫn vậy, vẫn nhộn nhịp ở đâu đó, nhưng riêng trong căn phòng nhỏ, chỉ còn lại anh và nỗi nhớ.
Anh nằm đó, mắt nhắm, nhưng tâm trí thì như cuốn phim tua chậm. Ký ức ùa về, rõ ràng và sống động. Là những ngày đầu tiên quen nhau, những lần tay trong tay dưới cơn mưa nhẹ, hay nụ cười của em giữa ánh chiều vàng như gom cả thế giới vào đó. Có những lúc, tình yêu của anh tưởng chừng như đủ sức để vượt qua mọi rào cản, mọi nỗi đau. Nhưng đời không giống như những gì ta từng mơ ước.
Anh xoay người, cố ép mình chìm vào giấc ngủ. Nhưng càng cố, nỗi nhớ lại càng hiện hữu, dai dẳng như ánh trăng ngoài kia. Trăng không còn sáng, trời đã ngả về phía cuối đêm. Đã mấy lần anh tự hỏi: tại sao nỗi nhớ về em cứ mãi đeo bám? Có phải vì anh chưa quên, hay chỉ vì anh không muốn quên?
Đôi khi, anh thấy mình như mắc kẹt giữa dòng chảy của thời gian. Hiện tại thì lặng im, còn quá khứ thì ào ạt như sóng tràn bờ. Anh nhớ ánh mắt em, giọng nói em, cả những điều nhỏ nhặt nhất, như cách em buộc tóc hay khẽ nghiêng đầu mỗi khi suy nghĩ. Mọi thứ tưởng chừng bé nhỏ nhưng lại trở thành cả một khoảng trời mênh mông trong anh.
Trời gần sáng rồi. Bên ngoài, ánh sáng đầu tiên của ngày mới đã bắt đầu len lỏi qua màn đêm. Nhưng lòng anh thì vẫn chơi vơi giữa những mảnh vỡ ký ức. Người ta nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, nhưng có lẽ nó chỉ làm anh quen với việc sống cùng nỗi đau.
Đêm nay, anh viết những dòng này, như một cách để tự an ủi mình. Gửi nỗi nhớ vào đêm, không phải để ai đó đón nhận, mà chỉ để nó tan biến vào cái hư vô của màn tối. Biết đâu, ở nơi nào đó, em cũng đang thao thức, cũng đang nhớ một điều gì đó về những ngày xưa cũ?
Trời sắp sáng rồi. Nhưng trong lòng anh, đêm dường như vẫn còn mãi.