- Tản văn
EM VỀ NƠI TẢ NGẠN
20:08 – 29/12/2024
Tác giả: Trần Minh Cường
Em về nơi tả ngạn, nơi dòng sông lặng lẽ trôi, mang theo bao kỷ niệm của một thời thanh xuân. Còn anh đứng đây, bên bờ sông bên này, mắt dõi theo dáng em khuất xa, lòng như con nước dậy sóng mà chẳng thể vươn tay giữ lấy.
Dòng sông chia đôi đôi bờ, cũng như chúng ta chia đôi hai ngả. Em chọn bước đi, chọn bình yên ở phía chân trời xa, còn anh chọn ở lại, giữ lấy từng mảnh vụn kỷ niệm để dệt thành giấc mơ chẳng trọn. Ngày em quay lưng, anh chỉ biết nhìn theo, trái tim nặng nề những tiếng thở dài.
Tả ngạn là nơi em tìm về, nơi có tiếng chim hót gọi nắng sớm mai, có mùi hương cỏ non phả vào lòng dịu dàng như vòng tay của mẹ. Còn anh, ở bờ bên này, nơi những kỷ niệm cũ còn vương vất, chỉ biết đau đáu nhìn theo bóng dáng ấy, tự hỏi liệu em có còn nhớ đến mình.
Nỗi nhớ như dòng sông, chảy mãi không ngừng. Nó cuộn trào trong anh, mang theo những ngày chúng ta từng nắm tay đi dọc bờ cát, những lần em cười khúc khích vì câu chuyện anh kể chẳng mấy vui. Anh nhớ từng ánh mắt, từng hơi thở, nhớ cả những ngày mưa mà em rúc vào vai anh tìm hơi ấm.
Nhưng giờ đây, dòng sông đã cắt ngang tất cả. Em thuộc về một bến bờ mới, còn anh mãi mãi chỉ là kẻ đứng bên này, nhìn mãi về nơi em chọn. Có những đêm khuya, anh mơ thấy dòng sông hoá thành gương soi, phản chiếu lại đôi mắt em, nhưng khi vươn tay chạm vào, tất cả chỉ là ảo ảnh, vỡ tan như bong bóng nước.
Em à, liệu nơi tả ngạn ấy có mang đến cho em hạnh phúc? Có bao giờ em ngoảnh lại, thấy anh vẫn đứng đây, vẫn chờ một lần em quay đầu nhìn về? Hay anh chỉ là một mảnh ký ức đã cũ, một mùa hoa đã tàn?
Sông vẫn chảy, mang theo bao nỗi nhớ. Em đã chọn nơi tả ngạn, còn anh sẽ ở đây, bên bờ đau đáu, giữ mãi hình bóng em trong tim, như một lời hứa với quá khứ. Vì có lẽ, trong dòng chảy thời gian, nỗi nhớ này là điều duy nhất anh còn có thể giữ.