Tản văn
MÌNH THA THỨ CHO NHAU, ĐƯỢC CHƯA?
23:45 – 28/12/2024
Tác giả: Trần Minh Cường
Có những ngày anh ngồi một mình, nhìn lại những kỷ niệm cũ. Tất cả ùa về như một cuốn phim tua chậm, từ những ngày đầu tiên đầy hạnh phúc đến khoảnh khắc mọi thứ đổ vỡ. Tình yêu của chúng ta từng đẹp biết bao, trong trẻo và trọn vẹn như viên ngọc quý. Nhưng em à, viên ngọc ấy giờ đây đã vỡ tan như thủy tinh, từng mảnh vỡ sắc bén đâm vào cả hai trái tim, để lại những vết thương chẳng dễ gì phai nhạt.
Chúng ta từng yêu nhau, sâu đậm và chân thành. Nhưng cũng chính vì yêu mà chúng ta làm tổn thương nhau. Những lời nói vô tình, những hành động thiếu suy nghĩ, những giận hờn không ai chịu nhường ai… Tất cả như những nhát dao vô hình, từng chút một khiến tình yêu rạn nứt. Cho đến khi không còn gì để níu giữ, chúng ta buông tay, tưởng rằng điều đó sẽ khiến mình nhẹ nhõm.
Nhưng không em à. Sau tất cả, những gì còn lại chỉ là nỗi đau, là sự trống rỗng không gì lấp đầy. Anh biết, em cũng đã đau. Anh cũng vậy. Chúng ta đều là những kẻ thua cuộc trong chính câu chuyện của mình.
Vậy thì, mình tha thứ cho nhau, được chưa? Không phải để quay lại, không phải để bắt đầu lại từ đầu, mà chỉ để trái tim chúng ta được yên bình. Anh muốn tha thứ cho em, và anh cũng mong em sẽ tha thứ cho anh. Tha thứ cho những vụng về, những sai lầm đã khiến chúng ta đi lạc. Tha thứ để buông bỏ, để học cách mỉm cười khi nghĩ về nhau, thay vì để nước mắt rơi.
Tha thứ không có nghĩa là quên đi mọi thứ, mà là chấp nhận rằng chúng ta đã từng cố gắng, dù kết quả không như mong đợi. Anh tin, sau cơn bão, bầu trời sẽ lại trong xanh. Và trái tim chúng ta, dù từng tan vỡ, vẫn có thể mạnh mẽ hơn, bao dung hơn.
Nên em à, nếu có thể, hãy tha thứ cho anh. Và anh cũng sẽ tha thứ cho em. Để chúng ta, dù không còn bên nhau, vẫn có thể nhẹ lòng bước tiếp, với những ký ức đẹp nhất của một thời đã yêu.