Tản văn
MƯA LẠNH THẤU LÒNG
18:20 – 27/12/2024
Tác giả: Trần Minh Cường
Cơn mưa đến vào một chiều cuối đông, khi bầu trời vốn đã âm u càng thêm ảm đạm. Những hạt mưa rơi, không dữ dội, không xối xả, chỉ là những giọt mưa lặng lẽ, đều đều, kéo dài như thể muốn gột rửa tất cả nhưng lại chỉ làm lòng người thêm lạnh.
Tôi đứng lặng bên khung cửa sổ, từ lầu 12 nhìn dòng nước mưa len lỏi trên ô kính. Trong lòng như chiếc lá bị cuốn theo cơn gió lạnh, không nơi bám víu. Cảm giác ấy, thật lạ mà cũng thật quen, bởi tôi đã tự đẩy mình vào khoảng không ấy khi buông tay người tôi từng yêu tha thiết.
Chúng tôi đã có bao nhiêu năm bên nhau? Năm năm, hay là nhiều hơn thế? Chỉ biết rằng, khoảng thời gian ấy đủ dài để từng kỷ niệm hóa thành máu thịt trong tôi. Là những lần nắm tay nhau đi qua con phố nhỏ, là những lần cả hai cùng che chung chiếc ô giữa trời mưa như thế này, là những khoảnh khắc im lặng mà không hề cô đơn khi ngồi bên nhau. Nhưng giờ đây, dưới cơn mưa lạnh lẽo, tôi chỉ còn một mình.
Tình yêu khi còn nồng nhiệt, tưởng như có thể đi qua mọi giông bão, nhưng hóa ra lại dễ gãy đổ trước những vết nứt nhỏ nhất. Chúng tôi chia tay không phải vì hết yêu, mà vì những bất đồng chồng chất, những tổn thương âm ỉ mãi không lành. Cả hai đều cố gắng hàn gắn, nhưng càng cố, khoảng cách càng xa. Cuối cùng, chúng tôi lặng lẽ buông tay, như cách cơn mưa lặng lẽ rơi mà không kêu gào.
Cơn mưa hôm nay, không chỉ làm đôi vai lạnh mà còn thấm vào sâu tận lòng tôi. Có những nỗi đau không thể gọi thành tên, chỉ âm ỉ như cái rét cuối đông, lạnh mà sắc. Nỗi cô đơn ấy, không phải chỉ vì thiếu đi một người để yêu thương, mà còn vì sự trống trải khi mất đi một phần của chính mình.
Tôi tự hỏi, người ấy giờ đây có cảm thấy lạnh không, có nhớ đến những ngày mưa cũ khi chúng tôi còn bên nhau? Có lẽ là không, hoặc nếu có, đó cũng chỉ là chút kỷ niệm thoáng qua. Nhưng với tôi, những cơn mưa như thế này mãi là lời nhắc nhở về một tình yêu đã từng rực cháy, rồi cũng tan biến vào hư vô.
Mưa vẫn rơi, đều đều như tiếng thở dài của trời đất. Tôi khẽ khàng đóng lại khung cửa sổ, nhưng nỗi lạnh thì vẫn còn nguyên đó, thấu đến tận tim.