- Tản văn
GIÁNG SINH, NGƯỜI CÓ LẠNH KHÔNG?
24/12/2024
Tác giả: Trần Minh Cường
Giáng sinh năm nay, tôi tự hỏi: “Người có lạnh không?” Nhưng đó không phải là câu hỏi dành cho ai khác, mà là dành cho chính mình. Từ lúc yêu nhau đến lúc quen nhau, chưa bao giờ tôi có một mùa Giáng sinh trọn vẹn. Những mùa Giáng sinh của tôi luôn nhuốm màu cô đơn, lặng lẽ giữa dòng đời.
Khi còn bên nhau, tưởng chừng hạnh phúc là điều dễ nắm giữ, nhưng Giáng sinh lúc ấy cũng chỉ là những ngày lạnh lẽo. Chúng tôi không có những cái nắm tay ấm áp giữa phố đông, không có những lời chúc chân thành từ tận đáy lòng. Và giờ đây, khi đã chia xa, Giáng sinh lại càng trở nên trống rỗng hơn.
Tôi bước đi trên con phố quen thuộc, ngắm nhìn những dòng xe ngược xuôi. Ánh đèn lấp lánh, tiếng nhạc vang lên khắp nơi, nhưng lòng tôi lại lạnh như những cơn gió thổi qua từng góc phố. Người người quây quần bên nhau, trao nhau những món quà, những nụ cười rạng rỡ. Còn tôi, chỉ là kẻ đứng bên lề, lặng lẽ ngắm nhìn, như một nhân vật mờ nhạt trong bức tranh của ngày lễ.
Tôi tự hỏi: Có phải Giáng sinh không dành cho những kẻ cô đơn? Hay chính tôi đã tự khép lòng mình lại, không cho phép hạnh phúc bước vào? Giữa dòng đời hối hả, tôi như một chiếc lá khô trôi dạt, chẳng biết mình sẽ cập bến nơi đâu.
Giáng sinh này, trời vẫn lạnh, phố vẫn đông, và lòng tôi vẫn hoang hoải một nỗi buồn không tên. Nhưng có lẽ, điều duy nhất tôi có thể làm, là tự ôm lấy mình, tự sưởi ấm trái tim mình. Và biết đâu, ở một góc trời nào đó, người cũng đang tự hỏi: “Giáng sinh, người có lạnh không?”