Tản văn
NƠI NHÀ TO ĐÊM VỀ NGHE TIẾNG KHÓC
23/12/2024
Tác giả: Trần Minh Cường
Em biết không, Sài Gòn giờ đây khác lắm. Phố phường sáng rực ánh đèn, những tòa nhà cao chọc trời như muốn chạm tới mây. Người ta vội vã chạy theo nhịp sống, ai cũng mang theo những ước mơ, những tham vọng không điểm dừng. Nhưng giữa sự phồn hoa ấy, anh lại thấy lòng mình trống trải hơn bao giờ hết.
Đêm qua, trong căn phòng rộng lớn, anh nằm nghe tiếng gió thổi qua cửa kính. Sự yên ắng như nhấn chìm cả thành phố, nhưng lẫn trong đó là âm thanh của những giấc mơ tan vỡ. Phía dưới chân cầu, hai vợ chồng ăn xin ôm chặt lấy nhau ngủ. Không có giường nệm êm ấm, chỉ là mảnh chiếu rách trải trên nền đất lạnh. Thỉnh thoảng, anh nghe tiếng khóc nghẹn ngào trong căn nhà phía xa, như muốn xé tan màn đêm.
Anh không hiểu, tại sao những con người khốn khổ ấy, dù phải gánh chịu bao đau đớn, vẫn có thể tìm thấy một chút hơi ấm nơi vòng tay nhau. Trong khi ở những ngôi nhà to lớn, nhiều người lại cô đơn đến tột cùng.
Cuộc đời này, đâu phải cứ giàu có là hạnh phúc, đúng không em? Anh đã từng nghĩ rằng, chỉ cần có một ngôi nhà đẹp, tiền bạc đầy túi, mọi thứ sẽ trở nên viên mãn. Nhưng càng nhiều, người ta lại càng sợ mất, càng muốn giữ lấy, đến mức quên mất bản thân đã đánh rơi những điều quan trọng nhất: tình yêu, sự thấu hiểu, và niềm vui giản dị.
Anh tự hỏi, liệu trong những tòa nhà sáng đèn kia, có bao nhiêu người đang trằn trọc vì nỗi đau chẳng thể nói thành lời? Có bao nhiêu tiếng khóc bị giấu đi sau cánh cửa đóng chặt, những trái tim nặng trĩu vì cô độc?
Em à, Sài Gòn hào nhoáng, nhưng cũng chất chứa bao nỗi buồn. Có những điều, không phải ánh đèn hay sự giàu sang nào có thể che lấp được. Đêm nay, giữa thành phố này, anh chỉ mong rằng ai cũng tìm được một vòng tay để tựa vào, như đôi vợ chồng dưới chân cầu kia. Vì đôi khi, hạnh phúc đơn giản chỉ là được ở bên một người sẵn sàng sẻ chia mọi điều, dù chẳng có gì trong tay.