Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
133 lượt xem

LỤC BÌNH ƠI! – VỀ ĐÂU? | TRUYỆN NGẮN

Truyện ngắn
LỤC BÌNH ƠI! – VỀ ĐÂU?
23/12/2024
Tác giả: Trần Minh Cường

Giữa dòng nước mênh mông, những khóm lục bình tím lặng lẽ trôi, chấp nhận số phận lênh đênh vô định. Nhìn những cánh hoa nhỏ nhoi ấy, tôi lại thấy bóng dáng người chị của mình – một kiếp đời lận đận, vất vả, không biết đâu là bến bờ.

Chị từng mang một mối tình đầu trong trẻo, những tưởng sẽ cùng người ấy vượt qua sóng gió để nên duyên. Nhưng gia đình cấm cản, bảo rằng tình yêu ấy không môn đăng hộ đối. Chị đau khổ, nhưng rồi cũng đành buông tay. Kể từ đó, cuộc đời chị như cánh lục bình, trôi nổi hết nơi này đến nơi khác, không sao tìm được một bến đỗ bình yên.

Đời chồng đầu tiên của chị là một người đàn ông hiền lành. Ngày mới cưới, anh bảo sẽ đi làm ăn xa, hứa mang về những đồng tiền đủ để xây dựng hạnh phúc cho cả hai. Nhưng xa mặt thì cách lòng, nơi đất khách, anh quen người khác và dứt tình với chị. Chị bơ vơ giữa ngôi nhà lạnh lẽo, đêm nằm nghe tiếng mưa rơi mà nước mắt ướt đẫm gối.

Rồi một lần nữa, chị lại bước đi, hy vọng tìm được chút ấm áp từ một người thợ xây cần mẫn. Anh yêu thương chị thật lòng, nhưng đời không cho chị trọn vẹn. Một tai nạn lao động bất ngờ đã cướp anh khỏi chị, để lại chị với nỗi đau ngỡ như không thể vượt qua.

Chị lại rời quê, lần này đến một vùng đất khác, gửi gắm ước mơ vào một người đàn ông đang chuẩn bị đi xuất khẩu lao động. Cả hai hẹn thề ngày anh trở về, họ sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc. Nhưng khi anh trở lại, trên tay anh là bàn tay của một người phụ nữ khác – chính là bạn đồng nghiệp của anh nơi xứ người. Lời hẹn thề năm xưa chỉ còn là gió thoảng, để lại chị một lần nữa gục ngã.

Cuộc đời chị là chuỗi những lần yêu và mất, tin tưởng rồi lại thất vọng. Đôi vai gầy guộc của chị đã gánh bao nỗi đau mà dường như không ai thấu. Từ tình yêu đầu đời bị cấm đoán đến những cuộc hôn nhân đổ vỡ, chị như khóm lục bình nở hoa giữa dòng đời đầy sóng gió, vừa kịp khoe sắc thì lại tàn lụi.

Giờ đây, khi tuổi già đã đổ bóng, thân thể chị hao gầy, chị vẫn phải rong ruổi đi đây đi đó kiếm sống. Những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt, nhưng đôi mắt chị vẫn ẩn chứa một nỗi niềm không thể gọi tên. Nhìn chị, tôi thấy lòng mình quặn thắt.

Lục bình ơi, về đâu giữa dòng sông mênh mông này? Chị tôi, biết đến bao giờ mới thôi trôi nổi, mới tìm được một bến đỗ bình yên? Đời chị là một bi kịch của số phận, của những giấc mơ chưa kịp trọn vẹn đã vỡ tan.

Cuộc đời chị giống như con thuyền nhỏ giữa dòng sông cuộc đời, cứ trôi mãi, tìm mãi mà chẳng tìm được bến đỗ. Những cuộc tình chị trải qua như những cơn sóng. Sóng vui thì xô chị vào bờ, sóng buồn thì nhấn chìm chị xuống đáy. Cứ thế, chị cứ trôi, cứ sống, cứ yêu, cứ đau, như lục bình nở hoa rồi tàn, rồi lại nở, nhưng chẳng bao giờ biết mình sẽ dừng lại ở đâu.

Lục bình ơi, người chị của tôi ơi! Đến bao giờ những cánh hoa tím kia mới thôi nở trong lặng lẽ, để có một ngày nở rộ trong niềm hạnh phúc thực sự? Chỉ mong rằng, dù đời có đẩy đưa thế nào, chị vẫn giữ được chút ánh sáng trong lòng, như khóm lục bình tím biếc trên mặt nước, vẫn đẹp ngay cả khi trôi dạt giữa dòng đời.