Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
205 lượt xem

GIÀN LÁ GIANG CỦA NỘI | TẢN VĂN

  • Tản văn
    GIÀN LÁ GIANG CỦA NỘI
    Tác giả: Trần Minh Cường
    23/12/2024

Mỗi lần nhắc đến Lá Giang, lòng tôi lại bồi hồi nhớ Nội, nhớ cả những ngày tháng khó khăn thời dịch. Trong ký ức, món cá kho Lá Giang của Nội luôn là một phần tuổi thơ, một phần hương vị không thể nào phai.

Khi còn nhỏ, mỗi chiều tan học, tôi thường lén ghé qua nhà Nội, không phải vì điều gì khác, mà chỉ để được ăn món cá kho Lá Giang mà tôi thèm đến cồn cào. Lớn lên, tôi mới hiểu: Nội chẳng có nhiều tiền. Cá là thứ Nội mò ở đồng về, Lá Giang là thứ Nội hái từ rừng về. Nhưng món cá kho ấy ngon bởi lưng Nội đã còng dưới nắng, bởi giọt mồ hôi thấm đẫm trên chiếc áo màu hoa cà, và bởi bàn tay nhỏ nhắn nhưng chai sạm của Nội.

Có lần tôi theo Nội vào rừng hái Lá Giang, thấy Nội đi xa mà lòng xót. Tôi mang về một cây nhỏ, trồng sau nhà, chỉ mong Nội bớt nhọc nhằn. Thế nhưng, ngày Nội rời xa, tôi ngồi lặng nhìn người nằm đó, hình ảnh món cá kho Lá Giang cứ hiện lên mãi. Nội đi đã hơn sáu năm rồi, nhưng ký ức về Nội và giàn Lá Giang vẫn còn đó, nguyên vẹn như hôm qua.

Thời gian dịch bệnh, nhà thiếu thốn đủ thứ, đến một cọng rau cũng khó kiếm. Khi ấy, cây Lá Giang trước sân như ân nhân cứu bữa cơm đạm bạc. Tôi nhớ mình từng ngồi trên lầu, hé cửa sổ nhìn xuống, chỉ mong cây ra lá nhanh sau những cơn mưa buồn. Cây như hiểu lòng người, lá cứ mọc vội vã, xanh tươi, chẳng phụ lòng ai.

Vậy mà một ngày, tôi bàng hoàng khi thấy người ta cắt ngang gốc cây. Tôi hỏi:
“Cắt nó làm chi?”
Họ bảo:
“Cắt để nó đâm chồi mới.”

Tôi xót cây nhưng cũng tin người. Nào ngờ, chẳng phải cắt để cây ra lá, mà là cắt dây để bứng cả gốc đi. Họ lấy nó cho ai, tôi chẳng rõ. Chỉ biết lúc ấy, lòng tôi thẩn thờ như đứa trẻ mất đi món cá kho ngày cũ. Tôi ngồi nhìn cái hố trơ trọi, nơi từng có giàn Lá Giang, tôi thấy tim mình cũng trống rỗng hệt như thế.

Giàn Lá Giang đi rồi, nhưng ký ức vẫn ở lại. Mùi vị cá kho Lá Giang, hình bóng Nội lưng còng, chiếc áo bạc màu hoa cà và cả giàn lá xanh ngắt năm nào – tất cả như một thước phim cũ, mãi tua đi tua lại trong lòng tôi.