Tản văn
THÁNG 12 – VÀNG RỰC SẮC DÃ QUỲ
Tác giả: Trần Minh Cường
22/12/2024
Tháng 12, đất trời như chìm trong hơi thở của mùa đông. Làn gió khẽ lướt qua, mang theo cái lạnh mỏng nhẹ, se sắt mà đủ để người ta bỗng dưng nhớ về những điều đã qua. Trên những triền đồi, con đường nhỏ quanh co, sắc vàng rực của hoa dã quỳ lại bất ngờ bung nở, sưởi ấm cả không gian u tịch.
Dã quỳ không phải loài hoa của sự phô trương. Cái đẹp của nó không đến từ sự hoàn hảo, không cầu kỳ, kiêu sa, nhưng lại mang trong mình một sức hút kỳ lạ. Mỗi cánh hoa vàng mỏng manh như được dệt từ ánh nắng dịu ngọt của mùa đông, nhưng bên trong đó là cả một ý chí kiên cường, bất khuất. Người ta nói, dã quỳ chỉ thực sự tỏa sáng giữa những nơi khô cằn, khắc nghiệt. Phải chăng, chính vì thế mà hoa mang trong mình sự kiêu hãnh, mạnh mẽ và niềm tin không thể khuất phục?
Nhìn những đóa hoa dã quỳ bung nở rạng rỡ, lòng ta như lặng lại trước câu chuyện xưa cũ về tình yêu và sự chờ đợi. Một câu chuyện không ai biết chắc đã xảy ra hay chỉ là truyền thuyết, nhưng ý nghĩa của nó thì vẫn mãi sống cùng thời gian. Dã quỳ không chỉ là hoa, mà còn là biểu tượng của lòng thủy chung, của sức sống mãnh liệt và những khát khao cháy bỏng vượt qua mọi nghịch cảnh.
Tháng 12, trên những con đường nhỏ dẫn vào làng, những rừng hoa dã quỳ vàng rực như ngọn lửa sưởi ấm mùa đông lạnh giá. Dã quỳ không chỉ làm đẹp cho đất trời, mà còn làm dịu đi cái lạnh trong lòng người. Đi qua những triền đồi phủ đầy dã quỳ, ta như chạm vào một góc yêu thương thuần khiết, để thấy lòng nhẹ nhàng và ấm áp hơn.
Có những loài hoa, chỉ cần nở một lần trong năm, nhưng cũng đủ để khiến ta nhớ mãi. Và dã quỳ là như thế. Tháng 12, sắc vàng ấy như lời nhắc nhở ta về sự sống mãnh liệt, về niềm tin bền bỉ và những giá trị đẹp đẽ của tình yêu trong cuộc đời.