Tản văn
NIỀM TIN CUỐI CÙNG BỊ ĐÁNH MẤT
Tác giả: Trần Minh Cường
Có những thứ khi đã vỡ rồi, dù có cố gắng hàn gắn đến đâu cũng chẳng thể trở lại như ban đầu. Niềm tin cũng vậy. Người ta nói rằng, mất tiền có thể kiếm lại, mất tình cảm có thể nguôi ngoai theo thời gian, nhưng một khi đã đánh mất niềm tin, thì có lẽ chẳng còn gì để giữ lại nữa.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình chân thành thì người khác cũng sẽ trân trọng. Nhưng rồi, từng ngày trôi qua, tôi nhận ra không phải ai cũng biết giữ gìn những điều quý giá mà người khác trao cho họ. Những lời hứa dần trở thành gió thoảng, những hành động tưởng chừng như vô tình lại cứa sâu vào lòng nhau. Tôi đã bỏ qua, đã kiên nhẫn, đã tự thuyết phục mình rằng mọi thứ rồi sẽ tốt hơn, nhưng có lẽ tôi đã sai.
Có những lúc tôi tự hỏi, liệu có phải mình đã kỳ vọng quá nhiều? Khi mà sự quan tâm bị xem là phiền phức, sự lo lắng bị xem là thừa thãi, khi mà những gì tôi cố gắng gìn giữ chỉ là một điều vô nghĩa trong mắt người khác. Tôi đã cố bám víu vào những niềm tin cuối cùng, rằng vẫn còn ai đó thật lòng, rằng vẫn còn chút ấm áp giữa cuộc đời lạnh lẽo này. Nhưng rồi, ngay cả những gì mong manh nhất, tôi cũng không thể giữ lại.
Cảm giác khi đánh mất niềm tin cuối cùng thật khó diễn tả. Nó không ồn ào, không vỡ òa thành nước mắt, mà chỉ là một sự trống rỗng đến đáng sợ. Như thể tôi đang đứng giữa một khoảng không vô tận, không còn điểm tựa, không còn gì để nắm lấy. Tôi không trách ai cả, có lẽ chỉ trách bản thân đã quá ngây thơ, đã tin rằng lòng chân thành có thể lay động được lòng người.
Có lẽ từ nay, tôi sẽ học cách không đặt quá nhiều niềm tin vào ai nữa. Không phải vì tôi ghét bỏ thế gian, mà chỉ là tôi đã mệt mỏi với việc nhìn thấy những gì mình trân trọng bị xem như vô nghĩa. Nếu ai đó thực sự muốn giữ tôi lại, họ sẽ tìm cách. Còn nếu không, tôi cũng chẳng còn gì để tiếc nuối nữa.