Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
88 lượt xem

MƯA VẪN RƠI, EM VẪN XA – TẢN VĂN

MƯA VẪN RƠI, EM VẪN XA

10:43 – 20/04/2025
Tác giả: Trần MINH Cường
Có những ngày mưa đổ dài không dứt, như một bản nhạc cũ lặp đi lặp lại không hồi kết. Tôi ngồi lặng trong một góc quán quen, nhìn mưa rơi lên mặt đường loang lổ ánh đèn, mà trong lòng lại chênh chao một nỗi nhớ không tên. Nỗi nhớ ấy mang hình dáng em – người con gái của những tháng năm đầu đời tôi biết yêu, biết rung động và cũng lần đầu biết thế nào là mất mát.
Chúng ta từng có một mối tình, không quá dài nhưng đủ sâu để suốt bao nhiêu năm sau tôi vẫn mang theo như một phần ký ức không thể gỡ bỏ. Em đến như cơn gió nhẹ, như một ánh nắng xuyên qua mây, dịu dàng và trong trẻo. Những cái nắm tay, những nụ hôn đầu, những lần em tựa đầu lên vai tôi dưới cơn mưa bất chợt – tất cả vẫn hiện rõ mồn một trong trí nhớ, như thể chỉ mới hôm qua.
Ngày ấy, tôi còn quá trẻ để hiểu rằng có những người chỉ bước vào cuộc đời ta để dạy ta cách yêu, rồi rời đi.
Tôi đã từng nghĩ rằng tình yêu của chúng ta sẽ đủ sức mạnh để vượt qua khoảng cách, thời gian và những hiểu lầm. Nhưng rồi, em rời xa tôi, không một lời trách móc, không có một lần nhìn lại. Em ra đi nhẹ nhàng như cách em từng đến – để lại tôi giữa những đêm mưa ngâu đầy nỗi trống vắng và hụt hẫng.
Kể từ đó, tôi thường hát một mình. Không phải để ai nghe, mà như một cách giữ lại giọng nói em trong tâm trí. Hát giữa đêm vắng, giữa những hoài niệm dở dang, hát cho một người đã không còn ở bên, hát để trái tim thôi cô độc dù chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Tôi từng trách em, từng giận em, từng tự hỏi vì sao em có thể quên nhanh như thế. Nhưng rồi tôi nhận ra, em không nợ tôi điều gì – không lời hứa, không cam kết, không một tương lai. Chúng ta chỉ đơn giản là hai đường thẳng, từng cắt nhau một lần đẹp đẽ, rồi lại song song đi về hai phía.
Mỗi lần mưa về, tôi lại nhớ. Nhớ nụ cười em, nhớ ánh mắt long lanh dưới hàng mi ướt. Nhớ cả cái cách em nói “đừng quên em”, rồi chính em là người quên trước. Tôi tự hỏi, liệu trong một khoảnh khắc nào đó, em có nhớ về tôi không? Có nhớ những buổi chiều mưa rơi trên phố nhỏ, chúng ta đi cạnh nhau trong im lặng nhưng lòng lại đầy những nhịp đập?
Dù em không còn ở đây, dù em đã ở một nơi khác, bên ai đó khác, thì phần ký ức của em trong tôi vẫn nguyên vẹn. Tôi không níu kéo em nữa, cũng không mong em quay lại. Tôi chỉ ước một điều giản đơn – rằng nỗi nhớ này, những tháng năm ấy, sẽ mãi ở lại trong tôi, như một miền ký ức đẹp đẽ, dù có đôi chút nhói đau.
Có thể tôi đã yêu em bằng một trái tim còn quá non nớt, nhưng cũng là bằng tất cả sự chân thành mà tôi có.
Mưa vẫn rơi ngoài kia. Tôi vẫn ngồi đây, hát cho riêng mình, cho người con gái từng làm tim tôi run lên lần đầu trong đời. Dù em không còn nhớ, thì tôi vẫn còn đây, cùng những tháng năm dại khờ ấy… mãi không rời.