Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
263 lượt xem

GIỜ NÀY EM NGỦ CHƯA? – TẢN VĂN

GIỜ NÀY EM NGỦ CHƯA?
Tác giả: Trần Minh Cường
02:09 – 22/4/2025

Giờ này em ngủ chưa?
Anh chẳng còn cách nào để hỏi, cũng chẳng còn đủ tư cách để quan tâm. Nhưng trong những đêm dài im lặng, lòng anh vẫn cứ tự hỏi như thế… một câu hỏi không cần người trả lời, chỉ là để trái tim thôi trống rỗng.

Đêm nay, thành phố vẫn sáng đèn. Gió ngoài hiên lùa qua kẽ cửa, mang theo mùi mưa thoảng. Anh ngồi một mình, chẳng mở nhạc, cũng chẳng chạm vào bất kỳ đoạn ký ức nào – nhưng mọi thứ về em vẫn lặng lẽ ùa về. Như thể chỉ cần nhắm mắt lại, là thấy em đang ngồi đó, cười rất nhẹ, ngón tay cuốn lấy sợi tóc như một thói quen. Nhưng rồi anh chợt nhớ ra: em không còn là của anh nữa.

Giờ này, em ngủ chưa? Có nằm nghiêng bên ai đó mà từng giấc mơ không còn vướng bận anh? Có vòng tay nào đủ ấm để em không còn giật mình giữa khuya? Có bàn tay nào thay anh siết nhẹ ngón tay em những khi trời trở gió?

Người ta bảo thời gian sẽ khiến mọi thứ nguôi ngoai, nhưng không ai nói rõ: phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể quên được một người từng là cả bầu trời? Anh không trách em. Không oán than gì cả. Chỉ là mỗi lần gió về, mỗi lần phố lên đèn, mỗi lần nhìn một đôi tình nhân đi ngang – tim anh lại nhói lên một nhịp. Không đau đến mức gục ngã, nhưng vừa đủ để không thể quên.

Anh vẫn nhớ dáng em khi ngủ – yên bình như một nhành hoa vừa hé nở. Em hay co mình lại, tay ôm gối, và chẳng bao giờ quên chúc anh ngủ ngon dù mắt đã díu lại. Còn bây giờ, ai là người được em thì thầm câu chúc ấy? Ai là người ôm lấy em mỗi khi em trở mình trong đêm lạnh?

Có khi anh tự trách mình đã không giữ em cho thật chặt. Nhưng có lẽ, người ta rời đi không phải vì bị buông tay, mà là vì trái tim đã muốn chọn một bến đỗ khác. Em đã chọn một con đường không có anh, và anh… chỉ còn lại những đoạn đường cũ, với nỗi nhớ không tên.

Thành phố này rộng thật, mà chẳng có nơi nào để lòng anh an yên. Có đôi khi muốn quên, nhưng lại sợ mình quên mất cảm giác từng yêu em sâu đậm đến thế nào. Có đôi khi muốn bắt đầu lại, nhưng chẳng ai có ánh mắt dịu dàng như em, chẳng ai cười rồi nói “Anh đừng nghĩ nhiều quá nha.”

Giờ này em ngủ chưa?
Anh không biết nữa. Có thể là em đang say trong giấc mộng lành, có thể em vừa trở mình khi nghe tiếng xe xa… hoặc cũng có thể, em chẳng nghĩ gì về anh nữa.

Ừ thì… người ta vẫn thường hay ngủ ngon hơn khi lòng không còn day dứt.

Còn anh – giờ này vẫn chưa ngủ được. Vì nhớ. Vì thương. Vì biết rằng… sẽ chẳng còn cơ hội nào để nắm tay em một lần nữa. Và vì một câu hỏi – rất nhỏ, rất khẽ – vẫn vang vọng mãi trong lòng:

“Giờ này… em ngủ chưa?”