Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
387 lượt xem

CÓ LẦN NÀO EM YÊU ANH KHÔNG? || TẢN VĂN

CÓ LẦN NÀO EM YÊU ANH KHÔNG?

04:45 – 29/4/2035

Tác giả: Trần Minh Cường

Bên nhau, ngần ấy năm, cùng đi qua biết bao ngày nắng mưa, tưởng rằng thời gian sẽ là câu trả lời cho tất cả. Nhưng hóa ra, thời gian chỉ làm những hoài nghi trong anh lớn thêm từng ngày.

Anh đã từng tin, chỉ cần ở bên nhau lâu thật lâu, yêu thương thật nhiều, thì sẽ có một ngày em mở lòng đón anh. Thế nhưng, anh vẫn mãi chông chênh giữa những điều mơ hồ không tên. Đôi lúc, trong những cái nắm tay của em, anh cảm thấy một chút xa cách. Trong ánh mắt em cười, anh vẫn bắt gặp một nỗi buồn rất sâu, mà nơi đó, có lẽ không dành cho anh.

Anh từng nghĩ: yêu là kiên nhẫn, là chờ đợi. Là chỉ cần em ở bên, anh đã thấy đủ đầy. Nhưng bao năm qua, anh bỗng tự hỏi: “Trong ngần ấy năm, anh có được một lần ở trong trái tim em không?”

Một lần thôi – một lần mà em nhớ đến anh trước khi chìm vào giấc ngủ. Một lần mà nỗi buồn của em cần được anh san sẻ. Một lần mà em thấy hạnh phúc, không phải vì anh đang bên cạnh, mà vì chính anh là người ở cạnh em.

Có những đêm dài, anh đã nằm trằn trọc, lắng nghe trái tim mình thổn thức. Anh tự hỏi, liệu tình yêu của anh có đủ lớn để chạm được tới em? Hay chỉ là anh tự mình quẩn quanh trong những ảo tưởng về một tương lai mà em chưa từng vẽ anh trong đó?

Anh yêu em bằng tất cả sự chân thành vụng về của mình. Bằng những điều nhỏ nhặt nhất: một cái ôm sau ngày dài, một tin nhắn chúc ngủ ngon, một lần lặng lẽ đứng sau em giữa ngã tư đầy gió. Nhưng đổi lại, anh không biết mình đang là ai trong thế giới của em. Là một người bạn? Một người lạ quen thuộc? Hay chỉ là một trạm dừng chân trên hành trình em đi tìm hạnh phúc?

Anh đã không dám hỏi em điều đó, cũng chưa từng muốn ép buộc em phải trả lời. Bởi anh sợ, nếu lời em thốt ra không phải điều anh hy vọng, trái tim anh sẽ không còn đủ dũng khí để yêu em thêm nữa.

Dù vậy, hôm nay, anh vẫn muốn hỏi – dù là muộn màng:

“Bên nhau từng ấy năm, anh có từng một lần ở trong trái tim em hay chưa?”

Nếu câu trả lời là “chưa từng”, anh sẽ không trách em. Vì tình cảm vốn dĩ không thể gượng ép. Chỉ là, anh muốn một lần được biết rõ, để thôi tự lừa dối mình. Để nếu có bước tiếp trên con đường không còn em nữa, anh cũng sẽ mỉm cười mà rời xa, với tất cả yêu thương từng có.

Dù có thế nào, thì cảm ơn em – vì đã cho anh những năm tháng được yêu thương, dù là yêu trong lặng lẽ, yêu trong những chờ mong mơ hồ không trọn vẹn.

Chỉ là… anh thật sự đã rất yêu em.