Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
102 lượt xem

SÁNG KIẾN – KIẾN SÁNG || TRUYỆN TRÀO PHÚNG

SÁNG KIẾN – KIẾN SÁNG
Tác giả: Trần Minh Cường
Tại xã Đèn Sáng, có một phong trào mới rộ lên mang tên “Phát huy sáng kiến toàn dân”. Ai có ý tưởng gì – dù nhỏ như… vỏ trứng cút – đều được khen thưởng. Kể cả ý tưởng chưa áp dụng, chưa kiểm chứng, thậm chí… chưa hiểu rõ.
Xã giao nhiệm vụ cho anh Lém Lỉnh, trưởng ban “Thắp sáng tư duy”, mỗi tháng phải thu được ít nhất 50 sáng kiến.
Bí quá, anh về treo ngay một bóng đèn to đùng giữa sân ủy ban, gắn bảng “ĐÈN Ý TƯỞNG”. Mỗi tối bật đèn, ai ngồi dưới cũng được tính là… đang ấp ủ sáng kiến.
Một hôm, đang bật đèn thì cả đàn kiến trong góc tường bò ra, chen nhau chạy vòng vòng dưới ánh sáng.
Bà Tám đi ngang qua, reo lên:
– “Chời đất ơi! Đàn kiến nó sáng tạo kìa! Nó chạy hình xoắn ốc giống như biểu đồ năng lượng tư duy á!”
Anh Lém mắt sáng lên, lập tức ghi vào sổ:
“Sáng kiến số 37: Quan sát hành vi kiến để học cách tổ chức lưu thông không gian công cộng.”
Tối đó, kiến tiếp tục bò. Một anh trong đội phát minh nói:
– “Hay mình cột hạt đường dưới bóng đèn, xem kiến bò đến bao xa, đo vận tốc… rút ra công thức tính… sự siêng năng!”
Thế là thêm:
“Sáng kiến số 42: Ứng dụng kiến trong giáo dục đạo đức cần cù.”
Rồi đến sáng kiến:
“Phân tích hướng đi của kiến để cải tiến chiến lược điều hành giao thông.”
“Dựa vào số lượng kiến tụ tập để dự đoán thời tiết.”
“Dạy học sinh học nhóm như… kiến.”
Tổng kết cuối tháng, anh Lém nộp báo cáo 62 sáng kiến. Báo cáo in dày 128 trang, đầy hình ảnh… kiến dưới đèn.
Được xã khen là:
“Tư duy đột phá! Kiến tạo mô hình đổi mới từ côn trùng!”
Lên huyện, báo cáo được chọn làm “mô hình điểm phát triển trí tuệ từ cấp cơ sở”. Người ta mời anh Lém đi chia sẻ kinh nghiệm với tiêu đề gây sốt:
“Từ con kiến đến ý tưởng lớn – hành trình ánh sáng hóa tư duy quần chúng.”
Từ đó, dân làng có câu truyền miệng:
Sáng kiến là phải có đèn,
Đèn bật cho kiến chạy men theo nền.
Kiến bò – ta gọi ý rên,
Ghi vô thành báo cáo – in lên thật dày.
Còn đàn kiến thì… vẫn bò lung tung, chẳng hiểu vì sao mình bỗng trở thành biểu tượng trí tuệ của cả một xã hội.