VÔ TÌNH – TÌNH VÔ
Tác giả: Trần Minh Cường
Ở cái làng tên là Lộc Lừa – nơi trai xinh gái đẹp như lá me rụng đầu mùa, có một thanh niên tên là Ba Được. Gọi là “Được” vì cái gì anh cũng… được hết:
Được học bổng, được việc nhẹ, được lòng mẹ bạn gái, được tiếng “người yêu quốc dân” – và đặc biệt, được nhiều cô thương đến mức… phải dùng ghi chú điện thoại để nhớ lịch yêu.
Ngày thứ Hai, Ba Được dắt em Linh đi xem phim lãng mạn.
Thứ Ba, đưa em Hồng đi cà phê “deep” trò chuyện triết lý sống.
Thứ Tư, hẹn em Thảo ăn lẩu chay vì “anh thích con gái sống nội tâm”.
Còn cuối tuần? Đương nhiên dành cho em Lan – mối tình sâu đậm nhất tuần trước.
Ai hỏi, anh đều nói mình vô tình:
“Anh không hứa gì với ai cả mà… chỉ là anh sống thật với cảm xúc.”
Nhưng kỳ lạ là cảm xúc của anh lại phân bổ đều – như lịch học cả tuần, không trùng tiết nào.
Ba Được không bao giờ nhận mình lăng nhăng. Anh gọi đó là “đa cảm”, “đa chiều cảm xúc”. Thậm chí, có lần anh còn đăng trạng thái đầy triết lý:
“Khi ta yêu nhiều người, là vì lòng ta nhiều chỗ trống. Xin đừng trách một trái tim đang tìm đúng ổ.”
Dưới bài viết, hơn chục cô gái vào thả tim, bình luận:
“Anh Được thật chân thành!”
“Ước gì ai cũng nghĩ được như anh.”
Tưởng đâu chuyện sẽ trôi đi trong sự “thành thật giả tạo” đó, cho đến một ngày — ngày Quốc tế Phụ nữ.
Anh lỡ tay gửi cùng một tấm thiệp cho tất cả các cô, ai cũng được chúc là “duy nhất trong trái tim anh”. Trớ trêu thay, ảnh thiệp giống nhau, chỉ đổi tên người nhận. Nhưng trời xui đất khiến, mấy cô vốn không quen biết… lại quen cùng một tiệm làm móng, và cái tên “Ba Được” từ đó nổi như cồn trên group “Tế sống người yêu cũ”.
Cuộc họp mặt bất ngờ tại quán trà sữa diễn ra, có mặt đầy đủ Linh – Hồng – Thảo – Lan – và cả em Trúc ở Cần Thơ “yêu xa”. Bốn người cùng chìa điện thoại, nhìn nhau. Còn Ba Được? Mặt tái không còn hột máu, miệng lắp bắp:
“Anh… vô tình thôi…”
Lúc này, em Linh cười nhẹ, rót trà cho anh một cách duyên dáng:
“Đúng rồi, anh vô tình… nhưng tình thì đã vô.”
Từ hôm đó, cả làng đồn nhau chuyện “Ba Được từ vô tình, thành vô tri – từ tình vô, thành vô nghiệp”.
Anh mất hết người yêu, chỉ còn lại cuốn sổ tay “lịch yêu” làm kỷ niệm. Mỗi trang là một cái tên, một ngày tháng, và một dòng ghi chú:
“Yêu thật – nhưng yêu ngắn hạn.”
Xem thêm: