Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
81 lượt xem

XU NỊNH – XIN NỤ || TRUYỆN TRÀO PHÚNG

XU NỊNH – XIN NỤ
Tác giả: Trần Minh Cường
Đêm khuya khoắt, bà Tám và thằng Tư đang lúi húi soạn rau chuẩn bị cho sáng mai.
Thằng Tư nhăn mặt hỏi:
– Ủa, sao hôm nay bà Tám lấy ít rau vậy? Sao ế dữ vậy?
Bà Tám thở dài:
– Thời buổi này, bán rau mà cũng phải chịu cảnh… ế ẩm như đang đi… cướp của!
Thằng Tư cãi:
– Ai thèm tin! Nhà bà Chín bên kia xóm bán rau chạy như điện thoại hot trend, bả đắt hàng lắm!
Bà Tám nhún vai:
– Ờ, chắc tại bà ấy có ‘duyên’ bán. Cùng một vườn mà bán đắt hơn tui. Duyên mà!
Thằng Tư lườm:
– Duyên? Ai dám nói tui không duyên? Đánh chết bây giờ!
Lúc này chị Sáu từ đâu bước tới, thở dài như vừa trải qua trận chiến:
– Tám ơi, cho tui mua bó rau dền nấu canh, mai tụi nhỏ với ông xã ăn.
Bà Tám ngạc nhiên:
– Sao giờ này mua? Nhà đối diện mà xa như thể… bên kia biên giới vậy?
Chị Sáu giải thích:
– Sáng mai tui đi quê, trưa không kịp nấu, nên giờ mua trước. Cha con ổng phải có cái ăn chứ.
Thằng Tư phì cười:
– Em Sáu giỏi hơn vợ tui nhiều, vợ tui cho ăn… cơm hộp suốt ngày!
Bà Tám nghiêm mặt:
– Lại nói xấu vợ người ta rồi đó!
Thằng Tư cười bẽn lẽn:
– Ủa, nói chơi mà!
Chị Sáu xen vào:
– Mà Tám, sao rau ngày càng ít vậy? Càng ngày bán càng… teo tóp?
Bà Tám chép miệng:
– Bán ít mà vẫn ế nha em!
Thằng Tư lại lên tiếng:
– Nhưng bà Chín xóm trên bán đắt lắm nha!
Chị Sáu lắc đầu:
– Anh Tư chưa biết hết chuyện đâu.
Thằng Tư tò mò:
– Có chuyện gì mà bí ẩn vậy?
Chị Sáu nghiêm túc:
– Bà Chín có con làm tổ trưởng tổ sản xuất. Phần lớn khách mua là công nhân do con bả quản lý.
Bà Tám cười khẩy:
– Thì có liên quan gì tới rau bán đắt?
Chị Sáu đáp:
– Cũng nhờ cái ‘uy quyền’ đó mà rau bán chạy. Ai dám chê rau bà Chín?
Thằng Tư chép miệng:
– À ra vậy, con bà Chín quản hơn 500 công nhân, nên rau nhà bà ấy cứ như… hàng hiệu.
Chuyện chưa dừng ở đó, vài lát sau có tiếng gõ cửa liên tục.
Bảo vệ gõ cửa:
– Có cô Tám ở nhà không ạ? Con mua rau nè!
Bà Tám nghi hoặc:
– Ai vậy? Mua rau giờ khuya khuya thế?
Bảo vệ:
– Con từ huyện xuống nghe nói rau cô Tám ngon, mua rau là ‘xin được nụ’ luôn đó.
Bà Tám ngơ ngác:
– Nụ gì?
Thằng Tư thì thầm:
– Anh này lắm chuyện hài ghê!
Bảo vệ chào hỏi:
– Con tên Thành, bảo vệ trên huyện. Xin rau để… ‘xin nụ’ đó!
Chưa kịp hiểu chuyện, một người khác lại đến:
Kế toán:
– Có cô Tám không ạ? Con cũng mua rau.
Bà Tám:
– Trên huyện xuống mua rau hả? Không chỗ nào bán rau ngon hơn hả?
Kế toán lí nhí:
– Nghe tiếng rau cô Tám ngon, mua là ‘xin được nụ’ mà.
Thằng Tư thì thầm:
– Hai người từ huyện xuống mua rau, không phải chuyện bình thường.
Bà Tám:
– Bán được là mừng rồi.
Lại một lát nữa, Trưởng phòng đến:
Trưởng phòng:
– Cô Tám cho tôi mua 10 bó rau.
Thằng Tư:
– Hết rau rồi!
Trưởng phòng:
– Không sao! Tôi gửi tiền trước 50 bó, mai lấy sau.
Bà Tám thắc mắc:
– Mua nhiều vậy làm gì?
Trưởng phòng:
– Nhà đông người mà.
Thằng Tư lắc đầu:
– Chuyện càng lúc càng lạ.
Tiếp đó, có hai nhân viên đến mua rau mỗi người 10 bó:
Nhân viên 1:
– Con tên Ngọc, phòng văn hóa.
Nhân viên 2:
– Con tên Thu, phòng tiếp dân.
Bà Tám tò mò:
– Xin được nụ là sao?
Nhân viên 1:
– Là xin được lộc á cô!
Bà Tám cười:
– À, cảm ơn các cháu.
Những ngày sau, Bà Tám và Thằng Tư ngồi buồn bã:
Bà Tám:
– Bán rau, bán cá, bán tiền vàng mã… mà vẫn ế!
Thằng Tư:
– Bán đủ thứ từ hủ, bình, chiếu đến sỏi đá mà cũng ế.
Bà Tám lắc đầu:
– Mà sao họ toàn mua rau buổi tối? Ban ngày ai mua?
Thằng Tư:
– Bán rau làm giàu? Giỡn hoài!
Bà Tám bỗng lóe sáng:
– Hay mình bán… bô xí đi? Mỗi người cao lắm mua một cái.
Thằng Tư hăng hái:
– Được đó! Mai làm luôn!
Tối hôm sau, khách kéo tới mua bô xí tấp nập:
Kế toán:
– Bán cho con 50 cái bô xí.
Nhân viên 1:
– 10 cái.
Bảo vệ:
– 20 cái.
Trưởng phòng:
– 30 cái.
Bà Tám ngạc nhiên:
– Mua nhiều dữ vậy? Làm gì mà dùng hoài vậy?
Khách đồng thanh:
– Thích dùng bô xí thôi!
Chị Sáu cũng góp chuyện:
– Tám ơi, cho tui mua 100 cái bô xí làm quà tặng khách hàng.
Bà Tám mếu:
– Mua chi cho nhiều dữ vậy?
Chị Sáu:
– Chồng tui bảo làm quà tri ân mà!
Bỗng chuông điện thoại bà Tám reo, tin sét đánh:
– Mẹ nghe nè! Con được bổ nhiệm làm Chủ tịch huyện Há Hóc!
Thằng Tư trợn mắt:
– Huyện nhà mình luôn!
Mọi người đồng thanh:
– Chào sếp!
Bà Tám:
– Cứu mẹ con ơi! (Ngất)