Tản văn
AI ĐẬU HỦ MUỐI TIÊU KHÔNG?
24/12/2024
Tác giả: Trần Minh Cường
Tiếng rao vang lên giữa trưa hè, len lỏi qua những cơn gió nồng nàn mùi đồng quê: “Ai đậu hủ muối tiêu không?” Tôi như nhìn thấy cả một góc tuổi thơ ùa về, nơi có hình bóng bà ngoại, gương mặt nhăn nheo hiền từ và đôi tay luôn lam lũ nhưng tràn đầy yêu thương.
Mỗi lần nghe tiếng rao đó, tôi và mấy đứa em chạy ào về phía bà, nài nỉ:
Ngoại ơi, mua đậu hủ muối tiêu đi ngoại!
Ngoại mỉm cười, ánh mắt hiền dịu:
Có mấy đồng thôi mà, chiều lòng tụi nhỏ.
Gánh đậu hủ dừng trước sân nhà. Những miếng đậu hủ vàng ươm, nóng hổi được bày ra, kèm theo chén muối tiêu thơm nức, vài lá rau răm tươi xanh. Cả lũ chúng tôi tranh nhau từng miếng, cái nóng bỏng đầu lưỡi không làm giảm đi sự mê đắm trong từng miếng ăn. Mùi thơm của đậu, vị mặn mà cay cay của muối tiêu, và cái the mát của rau răm vẫn còn lưu lại trong ký ức tôi như mới hôm qua.
Ngoại chẳng bao giờ tiếc cho chúng tôi. Bà luôn nói: Cứ để tụi nó vui.
Nhưng rồi một ngày, tuổi thơ ấy vụt tan như gió thoảng. Hôm đó, ngoài đồng, ngoại gục xuống sau cơn đau tim đột ngột. Chúng tôi chạy đến, nhìn ngoại nằm giữa ruộng lúa xanh, đôi bàn tay vẫn còn vương bụi đất.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mẹ quỳ xuống giữa sân, chiếc khăn tang trắng trên đầu, nước mắt mẹ như dòng suối không ngừng tuôn. Mẹ ngất đi trong nỗi đau mất mát. Căn nhà từ đó im ắng hơn, những tiếng cười của lũ trẻ dần thưa thớt, thay vào đó là khoảng trống không thể lấp đầy.
Giờ đây, khi đã lớn, mỗi lần nghe tiếng rao “Ai đậu hủ muối tiêu không?” vang lên đâu đó, lòng tôi lại bồi hồi. Tôi nhớ ngoại, nhớ cả một khoảng trời tuổi thơ êm đềm dưới bóng dáng gầy gò của người bà.
Ngoại không còn, nhưng mỗi miếng đậu hủ muối tiêu vẫn gợi về những ký ức đẹp đẽ và ngọt ngào. Dẫu có lớn lên, xa quê, hay đi đâu về đâu, trong lòng tôi, tiếng rao ấy vẫn mãi là bản nhạc của tuổi thơ, và hình bóng ngoại vẫn luôn là điểm tựa bình yên nhất trong trái tim mình.