Tản văn
BÊN LỠ – BÊN BỒI
21:56 – 29/12/2024
Tác giả: Trần Minh Cường
Dòng sông quê chia hai bờ lặng lẽ, nhưng lại như nhát dao cắt ngang trái tim của những kẻ từng yêu nhau. Bên lở là anh, ôm lấy những hoang tàn của một cuộc tình, nơi bờ đất cứ trôi dần theo con nước xiết, như tình yêu bị thời gian và số phận bào mòn. Bên bồi là em, nơi dòng nước lặng lẽ vun đắp cho những ngày mới, những ước mơ chẳng còn chỗ cho anh.
Nỗi đau không chỉ là sự chia xa, mà là cảm giác bất lực trước số phận. Anh từng cố giữ lấy tay em, nhưng dòng đời xô đẩy, những gì còn lại chỉ là khoảng không lạnh lẽo. Em từng là ánh sáng trong những ngày anh u tối, là giấc mơ anh vẽ ra trong mỗi bình minh. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là ảo ảnh nhòe đi trên mặt nước.
Anh vẫn đứng bên bờ lở, nhìn dòng sông mang em đi mãi. Câu hỏi ám ảnh trong anh là: “Tại sao yêu thương đậm sâu đến thế lại chẳng thể vượt qua một dòng sông nhỏ?” Em đi về phía hạnh phúc, còn anh chìm trong bóng tối của sự cô đơn. Những ngày mưa, dòng sông dậy sóng, lòng anh cũng cuộn trào những nỗi đau chẳng thể gọi thành tên.
Có những đêm anh mơ, dòng sông không còn chia cắt mà hóa thành cây cầu nối đôi bờ. Anh mơ được ôm em thêm một lần, mơ được nói những lời anh đã chẳng kịp nói. Nhưng rồi anh tỉnh, chỉ thấy bờ đất dưới chân tiếp tục sạt lở, còn bóng em đã khuất xa bên kia chân trời.
Dòng sông không có lỗi, nhưng anh oán trách nó vì đã mang em đi, vì đã chia hai bờ không cách nào chạm tới. Bi kịch lớn nhất trong tình yêu không phải là hết yêu, mà là còn yêu nhưng mãi mãi chẳng thể ở bên nhau. Và anh, người bên lở, chỉ biết nhìn theo, giữ lại một tình yêu đã thành tro bụi trong lòng.