BIỂN ĐÂU CÓ ỒN ÀO NHƯ EM NÓI…
Tác giả: Trần Minh Cường
Hồ Tràm – 21:49 – 10/5/2025
Anh vẫn nhớ tiếng em thì thầm hôm đó, như thể chỉ vừa lướt qua gió, nhưng lại xé anh thành từng mảnh: “Em mệt rồi, em muốn đi…”
Không phải đi đâu cụ thể – mà là rời xa. Rời cái bình yên ngột ngạt, rời cái yêu thương tưởng chừng êm ái nhưng hóa ra là một chiếc lưới vô hình, níu chân em mãi nơi bờ.
Biển trước mặt vẫn không đổi – ngàn năm vẫn thế. Chỉ lòng người là luôn thay đổi. Anh từng nghĩ anh hiểu em, từng nghĩ tình yêu là thứ đủ lớn để giữ sóng lại bên bờ. Nhưng sóng sinh ra là để đi, không phải để nằm yên.
Có một nỗi đau âm ỉ, không vỡ oà như sóng đập vào đá, mà rỉ rả như thủy triều âm thầm rút đi từng chút một. Đó là khi em vẫn còn ở đây, mà ánh mắt đã dõi về nơi khác. Đó là khi bàn tay em trong tay anh, nhưng lòng em đã hóa một con thuyền thả trôi vô định, tìm về đại dương riêng em.
Anh từng mong mình là bến bờ em chọn neo đậu, là nơi em trở về mỗi khi mỏi mệt. Nhưng không phải ai cũng sinh ra để neo đậu. Có những người, cả đời là một cuộc di cư – tâm hồn họ không chấp nhận đứng yên.
Chúng ta yêu nhau, nhưng tình yêu không phải là nơi chốn. Nó là một cơn gió – nếu nắm chặt, gió tan. Nếu thả ra, chưa chắc nó quay về.
Em nói biển ồn ào. Không, em ạ. Biển chỉ vọng lại tiếng lòng người. Khi lòng em yên, sóng cũng dịu. Khi lòng em đau, biển như gào thét.
Có khi nào nỗi buồn em mang theo, lại chính là những con sóng em muốn trốn chạy?
Và anh, dù là bãi cát mỏi mòn dưới nắng hạ, vẫn không thể ngăn sóng cuộn trào. Anh chỉ biết lặng im, chờ đợi – như bao bãi bờ khác đã chờ những cơn sóng quay về trong vô vọng.
Nhưng nếu có một điều anh học được từ biển, thì đó là: sóng ra đi, không phải vì ghét bỏ bờ… mà vì biển rộng, và sóng thì không thể nhỏ lại.
Và thế là, em đi. Đem theo những cơn đau anh không thể giữ lại bằng tay.
Còn anh ở đây, tan dần vào nắng, thành bụi cát khô khát, hóa tro bụi cho một tình yêu từng cuộn sóng dâng trào.