BÌNH YÊN LÀ BUÔNG ĐÚNG NGƯỜI
Sài Gòn – 21:23 – 12/5/2025
Tác giả: Trần Minh Cường
Có những người bước vào đời ta nhẹ như gió thoảng, nhưng lại để lại một cơn bão. Họ đến mang theo hy vọng, mang theo cả những rung động đầu đời, cả tin tưởng, cả mộng mơ. Rồi một ngày, họ rời đi, cũng nhẹ nhàng như cách họ đã đến, chỉ để lại phía sau một khoảng trống đầy những câu hỏi không lời giải đáp.
Ta từng nghĩ mình không thể sống thiếu người ấy. Ta từng nắm chặt một bàn tay đã lạnh, từng giữ một trái tim không còn chung nhịp đập. Ta tự làm đau mình bằng những điều đã cũ, cứ hoài níu kéo một mối quan hệ mà trong đó, chỉ còn lại một mình ta là người ở lại.
Nhưng rồi thời gian dạy ta rằng: bình yên không phải là giữ được một người ở cạnh mình mãi mãi, mà là buông được người không còn muốn ở lại. Bình yên không đến từ việc cố gắng giữ những điều không thuộc về mình, mà đến từ khoảnh khắc ta biết mỉm cười và chấp nhận: người đó đã đi, và có lẽ, điều đó là tốt cho cả hai.
Buông đúng người, không phải là một sự từ bỏ yếu đuối, mà là một hành trình can đảm. Can đảm để bước ra khỏi vùng tối của sự lệ thuộc. Can đảm để chọn lấy chính mình sau những lần hy sinh vô vọng. Can đảm để tin rằng, phía sau cánh cửa khép lại sẽ là một khung trời khác – nơi ta tìm lại chính mình, nguyên vẹn và an yên.
Bình yên không ở nơi ai đó mang đến, mà nằm ở trái tim biết buông bỏ đúng lúc. Đôi khi, buông một người là cách để giữ lại bản thân mình… một cách trọn vẹn nhất.