Tản văn
CHIỀU CÓ BUỒN NHƯ TÔI NGHĨ?
18:22 – 29/12/2024
Tác giả: Trần Minh Cường
Chiều trôi qua chậm rãi, mang theo những đợt gió nhẹ như bàn tay vô hình vuốt qua từng kẽ lá. Ánh nắng cuối ngày đổ xuống, nhuốm màu vàng cam lên mọi thứ, tạo nên một khung cảnh vừa ấm áp, vừa man mác buồn. Lúc ấy, tôi tự hỏi: chiều có thực sự buồn như người ta vẫn nghĩ, hay chỉ là tôi đang gán nỗi lòng mình lên nó?
Có lẽ, chiều buồn vì đó là khoảnh khắc giao thoa giữa ngày và đêm, giữa ánh sáng và bóng tối. Nó như một cái ngã rẽ, nơi người ta phải đối diện với chính mình, với những nỗi niềm cất giấu suốt ngày dài. Đứng trước chiều, tôi thấy lòng mình trống trải, như thể tất cả những ồn ào của cuộc sống đã bị ánh mặt trời cuốn đi, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến nao lòng.
Nhưng cũng có khi, chiều không buồn, mà là đẹp. Đẹp bởi sự dịu dàng và lặng lẽ. Những cánh chim bay về tổ, từng giọt nắng rơi rớt trên mái nhà, bóng dáng người mẹ gánh gồng trở về sau một ngày dài – tất cả vẽ nên bức tranh chiều đầy ý vị. Có lẽ, chính tôi đã tự biến những khoảnh khắc ấy thành nỗi buồn của riêng mình, vì trong chiều, tôi thấy mình nhỏ bé và yếu đuối.
Chiều, dù buồn hay không, vẫn là một phần không thể thiếu của cuộc sống. Đó là lúc người ta dừng lại để nhìn lại, để lắng nghe chính mình. Buồn hay vui, rốt cuộc cũng chỉ là cảm nhận, là cách mỗi người chọn để đón nhận chiều.
Chiều hôm nay, tôi đứng dưới ánh hoàng hôn, để mặc gió lùa qua tóc, để tâm hồn phiêu diêu cùng tiếng lá xào xạc. Và tôi nhận ra, chiều không thực sự buồn như tôi nghĩ. Chỉ là lòng tôi, đôi khi, không chịu bình yên.