CHIM SÁO KHÔNG HÓT NỮA
Tác giả: Trần Minh Cường
Hà Tiên – 7/2011
Trong xóm chài nhỏ cuối dãy đá Hà Tiên, có một ngôi nhà lá thấp tè bên hàng phi lao rì rào trong gió biển. Chủ nhà là Hân, cô gái mười chín tuổi, sống cùng mẹ già, quanh năm đan lưới, vá chài.
Vật quý giá nhất trong nhà không phải là mảnh san hô đỏ hay chiếc lồng đèn Nhật ai tặng, mà là một con chim sáo đen tuyền – bộ lông mượt như nhung, đôi mắt tròn sáng như hổ phách.
Người ta bảo, hôm Hân nhặt được nó, trời mưa như trút, biển gào thét, sấm rạch nát cả mặt sóng. Con sáo nằm co quắp trên bờ cát, ướt nhẹp, thoi thóp.
– “Mày cũng giống tao… cũng lẻ loi giữa bão đời.” – Hân thì thầm, ôm nó vào ngực áo.
Từ hôm ấy, nó thành bạn. Cô cho nó ăn cơm nguội, dạy nó những câu nói nhỏ nhẹ, vuốt ve bộ lông mềm như hơi thở. Rồi một hôm, Hân đang dở tay đan lưới, thì nghe:
– “Minh… Minh ơi…”
Cô ngẩn người, sợi cước rơi khỏi tay. Con sáo cúi đầu, lặp lại:
– “Minh… Minh ơi…”
Cô cười bật khóc. Tên người cô thương, bây giờ vang lên mỗi ngày, mỗi sáng, mỗi lúc biển còn sương mù giăng nhẹ.
Minh – chàng trai Hân thương, người ra biển giỏi nhất làng, từng vác một thúng cá to đi bộ qua ba xóm mà không đổ một giọt nước. Gương mặt anh rám nắng, ánh mắt như sóng xanh thẳm, giọng nói trầm ấm như đêm biển yên.
Mỗi lần đi biển, Minh hay dúi cho Hân một thứ gì đó: hôm thì con ốc biển xinh, hôm thì vòng tay lưới, hôm thì một sợi dây chuyền gắn mảnh san hô đỏ.
– “Mang nó nghen. San hô đỏ là để… người đeo được bình an.”
– “Còn anh thì sao?” – Hân hỏi.
– “Anh có em canh anh rồi, sợ gì sóng dữ!”
Anh chào con sáo:
– “Ở nhà canh Hân giùm tao nghen!”
Sáo đáp:
– “Minh… Minh ơi…”
Đêm biển nổi gió, trăng cong như lưỡi câu treo trên trời. Minh theo thuyền đi sớm, không kịp để lại câu chào. Hân ngủ mê mệt vì hôm trước ốm nhẹ, thức dậy đã thấy chân trời trống rỗng.
Con sáo hôm đó không hót.
– “Minh… đâu rồi?” – Hân gọi.
Sáo rụt cổ, quay mặt vào trong lồng.
Ngày kế. Rồi tuần sau. Rồi tháng. Biển lặng, mà người không về. Không ai. Cả đoàn mất tích.
Mẹ Hân lặng lẽ dựng bàn thờ nhỏ. Lư hương cũ. Ảnh chụp trắng đen. Hân xé nát tấm ảnh, khóc nghẹn:
– “Con chưa tin! Minh chưa chết đâu má à! Chưa…”
Mỗi chiều, cô ngồi trước cửa sổ, hướng mắt về biển. Tay luôn cầm sợi dây chuyền san hô. Nhiều lần, cô cố ép con sáo nói, lay lồng, van vỉ:
– “Sáo ơi, mày hót đi… hót tên ảnh đi mà… gọi ảnh về đi…”
Nhưng sáo chỉ im. Một lần, nó bật run rẩy, rúc đầu vào cánh. Bộ lông không còn ánh bóng ngày nào, mắt nó đục dần như thủy tinh mờ hơi sương.
Đêm nọ, trăng lạnh và vỡ vụn như mảnh gương rơi. Gió từ biển thổi vào ràn rạt, mùi muối nồng đến nhức nhối.
Hân nằm mơ. Thấy Minh đứng nơi mép sóng. Mắt anh sâu thẳm, tóc rối, áo ướt sũng.
Anh không nói. Chỉ nhìn.
– “Anh đó hả Minh? Anh về rồi hả?” – Hân gào lên.
Nhưng anh quay đi, bước lùi dần xuống biển. Hân lao theo, gọi khản cổ.
Tỉnh dậy, gối ướt sũng. Trăng vẫn treo nghiêng ngoài cửa sổ. Không nói gì, cô mở lồng. Con sáo không bay liền. Nó đứng lặng nhìn cô rất lâu. Đôi mắt long lanh, như hiểu, như khóc.
Nó chớp cánh, bay lên một vòng qua mái nhà, rồi mất hút vào bóng đêm. Không hót.
Từ đó, người ta ít thấy Hân cười. Cô chỉ ngồi thẫn thờ trước biển, tóc rối, mắt đỏ, tay vẫn cầm sợi san hô đỏ đã phai màu.
– “Cô Hân khùng rồi.” – Người ta nói.
– “Không… cô Hân chờ người ta không về nữa.” – Có người già đáp.
Mùa trăng cuối năm. Gió lạnh thấu da. Người ta đồn:
– “Đêm qua, đi ngang bãi đá ngầm, tôi nghe tiếng chim sáo. Gọi tên ai đó. Buồn… lạnh… rợn da gà.”
Tiếng sáo:
– “Minh… Minh ơi…”
Người khác bảo:
– “Chắc oan hồn. Mà nghe cũng như tiếng lòng ai đứt gãy…”
Và trong xóm chài xưa, giờ chỉ còn sóng bạc đầu và những chuyện kể về một cô gái đã yêu – bằng cả trái tim và sự chờ đợi không bao giờ có hồi kết.
Bởi có những cuộc tình không cần khúc nhạc, cũng đã là một bi ca.
Và có những con sáo, khi trái tim chủ nhân chết đi, nó cũng không hót nữa.