CHUYỆN TÌNH DƯỚI BÓNG CÂY ME
Tác giả: Trần Minh Cường
Gò Chùa – Một chiều mưa tháng 7/2017
Có những cuộc tình không kết thúc bằng một lời chia tay – mà bằng một sự im lặng, sau tiếng sấm giữa đêm mưa.
Cây me đầu xóm có từ bao giờ, không ai nhớ. Nó cao lớn, tán xòe như ô, mùa nắng che mát cả một khoảng sân gạch đỏ loang lổ. Mùa mưa, lá non rụng lả tả như ai rắc tâm tình lên mặt đất.
Hồi còn nhỏ, cô gái thường ngồi học bài dưới gốc me, còn cậu con trai trèo lên hái trái. Có lần bị té, gãy tay, cô khóc quá trời. Cậu nín thinh, rồi chìa tay còn lành lặn đưa trái me dốt:
“Cho nè. Ăn chua cho quên đau.”
“Ghét! Me gì chua muốn xỉu!”
Nhưng cô vẫn ăn. Và rồi năm tháng cứ thế trôi.
Họ lớn lên, thương nhau, nhưng không ai nói. Chỉ có những chiều đứng bên nhau, nhìn gió lùa qua lá, những buổi tối thắp đèn dầu học bài dưới gốc cây, và những ánh mắt cười nhiều hơn lời nói.
Mãi đến một đêm mưa, khi cô báo:
“Ba mẹ gả em cho người bà con bên Bình Định. Chủ nhật này.”
Anh nhìn cô. Rất lâu.
“Vậy là hết hả?”
Cô cười. “Hết hay chưa… do mình thôi.”
Sáng hôm đó, trời vừa tạnh mưa. Cây me bật gốc, đổ ầm xuống giữa sân.
Dân làng đổ ra xem. Có người nói sấm đánh trúng. Có người bảo do rễ già quá rồi. Mà ai cũng tiếc – như tiếc điều gì đó không gọi được tên.
Anh đứng lặng, áo sơ mi trắng, cầm tay lái xe máy, chở cô gái trong tà áo dài cưới trắng tinh, đầu đội khăn đóng, ngồi nghiêng. Không nói gì. Chỉ có lá me vướng trong tóc cô, và nước mắt không biết là mưa còn sót lại, hay từ tim mà rơi xuống.
“Em sắp làm vợ người ta rồi…” – cô nói khẽ, như sợ chính mình nghe thấy.
Anh cười, cũng khẽ.
“Ừ. Vợ người ta… nhưng là ký ức của anh.”
Cô quay đi. Chợt gió lùa mạnh, làm lá me rụng như mưa, lấp cả con đường làng nhỏ.
Năm sau, cây me được trồng lại từ một nhánh cũ. Nhưng không ai còn ngồi dưới bóng cây nữa. Gió vẫn thổi. Lá vẫn rơi.
Chỉ là… không có hai người như xưa.
Xem thêm: