00:37 – 31/12/2024
Tác giả: Trần Minh Cường
Chị tên là Linh, một người phụ nữ giỏi giang, học thức cao, và luôn dành trọn trái tim cho gia đình nhỏ của mình. Ngày chị kết hôn với anh Huy – một bác sĩ trẻ có tiếng trong ngành, cả hai được xem như đôi uyên ương hoàn hảo. Từ những ngày đầu hôn nhân, Linh đã mơ về một tổ ấm hạnh phúc, nơi con trai nhỏ của chị, bé Minh, có thể lớn lên trong tình yêu thương trọn vẹn.
Nhưng cuộc sống không giống những gì chị tưởng tượng. Là người vợ, người mẹ, chị cặm cụi lo toan từng bữa cơm, từng bộ quần áo cho con và cố gắng chu toàn cả công việc ngoài xã hội. Thời gian trôi qua, sự bận rộn khiến chị dần quên đi bản thân mình. Chị không còn là người phụ nữ rạng rỡ, xinh đẹp ngày nào. Những vết chân chim bắt đầu hiện rõ nơi khóe mắt, làn da sạm đi vì thiếu ngủ, và cơ thể chị gầy gò, mỏng manh hơn bao giờ hết.
Huy, người chồng từng hứa sẽ che chở cho chị suốt đời, dần trở nên xa cách. Những lần anh về muộn, những tin nhắn lén lút, và ánh mắt lạnh nhạt của anh khiến Linh cảm nhận rõ sự thay đổi. Nhưng chị không muốn nghi ngờ, không muốn phá vỡ gia đình mình.
Rồi một ngày, chiếc điện thoại của Huy để quên trên bàn bỗng đổ chuông. Linh không định nghe, nhưng cái tên “Ngọc” nhấp nháy trên màn hình khiến chị chững lại. Linh nghe máy, và giọng một người phụ nữ vang lên:
“Chị Linh, em là Ngọc – người yêu của anh Huy. Em mong chị buông tha cho anh ấy. Anh Huy không còn yêu chị nữa, anh ấy yêu em. Em có thể mang lại hạnh phúc mà chị không thể cho anh ấy.”
Tim Linh như bị ai bóp nghẹt. Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, một cuộc gọi khác lại đến, lần này là mẹ của Ngọc. Bà nói những lời nặng nề, thậm chí cầu xin Linh hãy ly hôn, để Huy và Ngọc có thể xây dựng một tổ ấm hạnh phúc.
Linh rơi nước mắt. Chị không hiểu tại sao mình, người đã hy sinh mọi thứ, lại phải chịu đựng nỗi đau này. Những ngày sau đó, nhà chồng bắt đầu đòi chia tài sản. Huy cũng không ngần ngại đòi tách biệt mọi thứ, như thể anh đang muốn rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm với Linh và con trai.
Nhìn bé Minh ngây thơ ôm lấy mẹ, Linh biết chị không thể gục ngã. Chị đứng dậy, lao vào làm việc gấp đôi để lo cho con, dù mỗi đêm đều là những lần chị khóc đến kiệt sức. Huy giờ đây chỉ còn là cái bóng mờ nhạt, và sự tử tế bề ngoài của anh chỉ khiến Linh thêm căm hận.
Một ngày nọ, khi nhìn Minh ngồi chơi dưới ánh nắng, Linh nhận ra rằng chị không thể sống mãi trong đau khổ. Chị quyết định ly hôn, buông tay khỏi mối quan hệ đã quá độc hại. Chị muốn cho bản thân và con trai một cơ hội để sống cuộc đời mới, nơi không còn sự phản bội và những nỗi đau chồng chất.
Dù tương lai có ra sao, Linh tin rằng chị và con sẽ ổn. Vì chị biết, hạnh phúc không nằm ở việc giữ lấy một người không còn yêu thương, mà ở việc học cách yêu chính mình và tìm kiếm một cuộc sống xứng đáng hơn.
Cuộc đời có bao lâu, nếu không thể đi cùng nhau, hãy tạm xa nhau để tìm lại những gì đã mất. Linh chọn rời đi, nhưng không phải vì chị yếu đuối, mà vì chị đã đủ mạnh mẽ để bắt đầu lại từ đầu.