Tản Văn
GIÀN HOA TÍM BÊN HIÊN CŨ
Tác giả: Trần Minh Cường
Có những buổi chiều lặng lẽ đi ngang con đường xưa, lòng bỗng chùng lại khi ánh mắt vô tình bắt gặp giàn hoa giấy nở rộ bên hiên nhà ai. Màu tím ấy – dịu dàng, mỏng manh – chợt khơi dậy cả một trời ký ức tuổi học trò, tưởng đã ngủ yên sau bao năm tháng.
Ngày xưa, nơi giàn hoa này, có hai đứa trẻ còn thơ ngây, chơi trò trốn tìm giữa nắng chiều hanh hao. Em cười rạng rỡ trong tà áo trắng, còn tôi vụng về nhặt những cánh hoa rơi, lặng lẽ ép vào trang vở học trò như giữ lại chút gì mong manh của tuổi trẻ. Chúng tôi chưa biết gọi đó là tình yêu, chỉ là một cảm xúc rất nhẹ, rất thật – như cơn gió thoảng mùa hè chạm khẽ vào tim non.
Hoa giấy ngày ấy không chỉ là hoa, mà là những vầng thơ thầm lặng, là tiếng lòng chưa kịp gọi thành tên. Dưới giàn hoa rơi lả tả, tôi từng mơ về một tương lai có em, có tôi, có mái nhà nhỏ và những ngày bình yên. Nhưng đời không giống mộng. Câu nói yêu thương chưa kịp thốt ra đã phải khép lại bằng một lời hẹn mai sau.
Và rồi tôi đi xa tìm tương lai mang về tặng em, mang theo nỗi nhớ. Em ở lại, mang theo lời hứa. Nhưng hứa hẹn cũng như hoa rơi – đẹp, rồi tan. Một người vẫn nhớ, một người đã quên. Khi tôi trở lại, chỉ còn giàn hoa giấy tím còn đây, còn em thì đã là người xa lạ trong quá khứ mịt mờ.
Giàn hoa tím vẫn nở đầy, nhưng không còn ấm như ngày xưa. Dưới mái hiên quen thuộc, tôi đứng lặng, nghe tim mình se sắt. Em đã mang theo tất cả – cả tiếng cười, cả ánh mắt, cả những mộng mơ chưa trọn. Chỉ còn lại những cánh hoa giấy rơi mãi không ngừng, như những dòng thư tình xưa chưa kịp gửi.
Có lẽ tình đầu luôn như thế – đẹp, nhưng mong manh. Còn tôi, vẫn là người đứng nơi hiên cũ, viết tiếp những dòng tản mạn cho cuộc tình không trở lại. Trang thư xưa đành khép lại. Nhưng giàn hoa tím kia… vẫn còn rơi.

Xem thêm: