Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
307 lượt xem

GIÓ BUỒN LAY BÔNG BƯỞI TRẮNG – TẢN VĂN

GIÓ BUỒN LAY BÔNG BƯỞI TRẮNG

Tác giả: Trần Minh Cường

16:00 – 19/04/2025

Chiều nay, gió về ngang qua hiên nhà. Bông bưởi trắng rụng lả tả xuống mặt sân gạch rêu, mỏng manh như những điều xưa cũ đã chẳng còn níu giữ. Hương hoa dịu nhẹ len lỏi qua từng kẽ nhớ, gợi lại một khoảng trời đầy yêu thương mà nay chỉ còn trong ký ức.

Ngày xưa ấy, mỗi độ bưởi trổ hoa, em lại hái từng chùm trắng ngần cài lên tóc. Mùi hương ấy thoảng trong gió, phảng phất trong câu nói ngập ngừng của một người đang yêu. Anh thường bảo: “Hoa bưởi trắng như lòng em, thanh khiết và không bao giờ đổi thay…”. Vậy mà cuối cùng, chính anh lại là người quay lưng, bỏ lại vườn xưa và một mùa hoa chưa kịp tàn.

Tình yêu, đôi khi không cần lý do để bắt đầu, cũng chẳng cần lý do để kết thúc. Chúng ta đến bên nhau như cơn gió thoảng, gặp gỡ giữa mùa hoa nở, rồi chia xa khi lòng người đổi khác. Không có giận hờn, không có oán trách – chỉ là một khoảng lặng dài, đủ để hiểu rằng: có những thứ đẹp nhất là khi chưa kịp nắm tay.

Gió buồn lay bông bưởi trắng, như cách ký ức lay gọi tên nhau giữa quãng đời sau này. Em vẫn sống nơi này, nơi bờ giậu ngày xưa có anh đứng chờ, tay cầm bó hoa dại, mắt cười lấp lánh niềm vui đầu tiên. Giờ thì hoa vẫn nở, gió vẫn về, nhưng lòng em không còn ai đứng cạnh để nói “hoa thơm quá, em ơi!”.

Người ta hay bảo, chia ly là cái giá của sự trưởng thành. Nhưng có ai từng yêu mà không từng dại khờ? Em đã từng nghĩ, tình yêu sẽ giữ được người. Nhưng không, người ở lại chưa hẳn là người được chọn. Và người ra đi chưa hẳn đã quên…

Dưới bóng cây bưởi già, em gom từng cánh hoa rụng, ép vào trang sách cũ. Mỗi cánh hoa là một lát cắt thời gian, lưu giữ một mảnh tình xanh non đã úa. Em không trách anh. Chỉ là, nếu một ngày anh đi qua vườn bưởi, ngửi thấy hương hoa quen thuộc, mong anh nhớ: có một người từng chờ rất lâu, chỉ để được nghe một tiếng gọi tên…

Tình yêu không chỉ đẹp vì có nhau, mà đẹp cả trong chia xa.
Vì vậy, khi gió lay bông bưởi trắng rơi đầy trên sân, ta cứ để lòng mình lặng yên mà nhớ. Đừng níu. Đừng giữ. Bởi những gì đã qua, là điều không thể chạm lại – nhưng có thể mãi mãi dịu dàng ở trong tim.