Truyện trào phúng
HAY RA VẺ QUÁ À
01:24 – 18/8/2025
TMC
Ở xóm Bông Giấy có anh chàng tên Tư Chảnh. Gọi Tư Chảnh vì cái dáng đi ưỡn ngực, tay chống nạnh, miệng lúc nào cũng nở nụ cười khinh khỉnh như thể thiên hạ ai cũng thua mình vài bậc.
Một buổi sáng, Tư Chảnh ra quán cà phê cóc đầu ngõ. Vừa ngồi xuống, anh ta đã rút chiếc điện thoại to như… cái dép tổ ong, bấm bấm lia lịa rồi ngẩng lên khoe:
– Trời, tui bận lắm nghen! Khách hàng đối tác chờ đầy lịch, làm ăn quốc tế mà.
Bà Sáu bán cà phê nghe vậy, cười cười:
– Ờ, làm ăn quốc tế mà uống ly cà phê nợ ba hôm rồi chưa trả há?
Cả quán bật cười. Anh Tư Chảnh đỏ mặt, nhưng không chịu thua. Anh rút ra tờ báo cũ, gõ gõ:
– Tôi mà đăng báo phát biểu thì cả xóm này thành khu đô thị liền!
Thằng nhỏ chạy bàn chen vô:
– Ủa, bữa trước chú lên báo… mục “Người đi sai làn đường” phải không?
Quán lại cười rộ.
Chiều đó, trời đổ mưa bất chợt. Mèo con nhà hàng xóm chạy trú, ướt như chuột lột. Bà con trong xóm xúm lại lấy khăn lau, lấy sữa cho uống. Riêng anh Tư Chảnh đứng ngoài hiên, vắt vắt cái quần tây dính mưa, lẩm bẩm:
– Người sang thì không ai làm mấy chuyện lặt vặt đó…
Bà Tám gánh hàng rong đi ngang, nghe thế liền thở dài:
– Ờ, người sang thì chắc không sợ đói, không sợ lạnh, không cần ai thương. Nhưng mà thử mai mốt bệnh hoạn, coi có cái “ra vẻ” nào nuôi nổi bụng hông.
Cả xóm lại cười, nhưng cái cười lần này nghe có chút mặn chát. Riêng con mèo ú, vừa được lau khô, kêu “meo meo” một tiếng, như cũng muốn nói:
– Hay ra vẻ quá à!
LỜI TUI BÌNH:
Thiệt tình, ở đời có những người thích ra vẻ y như thể sáng nay mặt trời mọc là nhờ mình bật công tắc. Đi đâu cũng “ta đây”, nói năng thì tưởng chừng thiên hạ ai cũng kém cỏi hơn. Đứng trước gương chắc họ cũng phải vỗ tay khen lấy khen để: “Trời ơi, sao mà ta tài tình quá xá!”
Nhưng mà nè, hôm nay còn son phấn, còn cà vạt bảnh bao, mai lỡ xui tóc rụng, bụng phệ, ai thương? Hôm nay còn ngồi cà phê chém gió, mai biết đâu kẹt xe, mất ví, bệnh hoạn, ai giúp? Cái kiểu cách đem ra xài nhiều khi còn rẻ hơn… gói mì tôm, bởi người ta thấy thì cười thầm, chớ đâu ai thèm phục.
Đời vốn dĩ ngắn như cú nháy mắt, chớ đâu có dài như livestream khoe đồ hiệu. Vậy mà có người cứ làm bộ làm tịch, quên rằng sống với nhau một cái gật đầu, một tiếng chào thân tình, còn quý hơn trăm ngàn lần “ra dáng”. Ừ thì, cứ tiếp tục làm màu, nhưng nhớ rằng: “Kiểu cách quá à, coi chừng một mai vấp ổ gà cái rầm, cả thiên hạ lại được bữa cười!”