Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
46 lượt xem

HIỀN LÀNH – HÀNH LIỀN || TRUYỆN TRÀO PHÚNG

HIỀN LÀNH – HÀNH LIỀN
Tác giả: Trần Minh Cường
Ở làng Tự Tế, có một người nổi danh khắp vùng, ai nhắc tới cũng lắc đầu lè lưỡi, tên là Bảy “Hành” – không phải vì ông trồng hành, mà vì ông chuyên “hành” người hiền lành.

Người ta có câu “thấy hiền thì thương”, riêng ông Bảy thì “thấy hiền là… xuống tay trước, hỏi sau”.

Từ nhỏ tới lớn, ông có một sở thích quái gở: người nào càng nhẫn nhịn, càng ít nói, càng lịch sự… là ông càng tìm cách thử độ bền. Ông bảo:
– “Hiền là để thử! Mình không hành, sao biết người ta hiền thật hay chỉ giả bộ?”

Một ngày nọ, làng đón một người mới chuyển về, tên Tâm, dáng người gầy, mắt hiền, ăn nói nhỏ nhẹ như gió lùa qua lá chuối. Gặp ai anh cũng chào, ai hỏi gì cũng dạ thưa, ai lấn hàng cũng nhường.

Nghe tin có người mới “hiền như cục bột chưa nhồi”, ông Bảy mừng rỡ, sáng sớm hôm sau đã lượn qua trước cổng nhà Tâm… giả bộ đánh rơi cái mũ.

Tâm vừa cúi xuống nhặt, ông đã gắt:
– “Đồ trộm! Định lượm đem vô nhà hả?”
Tâm ngơ ngác:
– “Dạ không… em chỉ định đưa chú thôi…”
– “Đừng cãi! Tao thấy rồi!”

Tối đó, ông Bảy giả bộ sang mượn gạo, mượn nước, rồi “mượn” luôn cái nồi cơm điện để “nấu tạm vài bữa”. Tâm vẫn vui vẻ đưa, còn cẩn thận lau nồi sạch bong.

Thấy vậy, ông Bảy bắt đầu “nâng cấp độ hành”:
– Đổ rác lén vào sân Tâm.
– Để gà ị ngay ngạch cửa.
– Mượn xe đạp rồi… đi luôn 3 tuần.
Tâm vẫn cười:
– “Chắc chú có chuyện cần dùng gấp…”

Dân làng bức xúc:
– “Sao ông cứ ăn hiếp người ta hoài vậy?”
Ông Bảy khoe răng vàng:
– “Đó là thử thách để Tâm luyện sự nhẫn nại! Tao là đang giúp nó… thành hiền nhân!”

Một ngày, ông Bảy định “tăng cấp cuối”: lén vào vườn nhà Tâm, vác nguyên cây mai bonsai 20 năm tuổi ra giữa sân, gõ mõ rồi la lớn:
– “Mai này là của ông nội tao để lại! Tao đến… lấy lại công bằng!”

Tâm từ trong nhà bước ra, vẫn nở nụ cười nhẹ… nhưng lần này tay cầm cây xẻng. Anh không nói không rằng, bước tới đào một cái hố to ngay giữa sân, xong quay sang ông Bảy, vẫn cười:
– “Dạ, chú để cây mai xuống. Rồi… mời chú xuống hố nằm thử. Cho biết cảm giác công bằng là sao.”

Ông Bảy cứng người. Cái hố tuy chưa sâu, nhưng đủ để… tỉnh táo cả phần đời còn lại.