HƯƠNG BỒ KẾT ĐÊM TRĂNG
Tác giả: Trần Minh Cường
Hậu Giang – 2013
Ngày đó, mỗi độ trăng tròn, bến sông sau làng như trở thành một bức tranh êm đềm của miền quê sông nước. Tiếng nước chảy róc rách như lời ru của mẹ, gió thì thầm bên những rặng bần già, và giữa không gian ấy là mái tóc đen nhánh của cô gái tên Lài – óng mượt như suối và thơm lừng mùi bồ kết.
Lài gội đầu trong im lặng, đôi mắt như đang gửi nỗi buồn xuống lòng nước. Mỗi khi cô nghiêng đầu vắt tóc, từng giọt nước long lanh như ngọc rơi xuống, ánh lên dưới ánh trăng.
Hoàng, anh thợ mộc nghèo, ngồi nấp sau bụi trâm bầu, nín thở dõi theo. Anh chẳng dám bước ra, chỉ sợ làm Lài giật mình, rồi ngại, rồi không gội đầu nữa.
– “Chỉ cần thấy em dưới trăng, hít chút mùi bồ kết… là anh thấy đời không uổng rồi…” – Hoàng từng thì thầm với chính mình.
Hoàng yêu Lài từ năm mười tám tuổi, khi lần đầu sửa lại cái giường cũ nhà cô. Lài cười nhẹ một cái, là tim anh lạc nhịp nguyên ngày.
Họ không nhiều lời với nhau. Mỗi lần gặp, chỉ là:
– “Dạ, anh Hoàng.”
– “Ừm… Lài… bữa nay sông đầy nước há?”
Rồi im.
Nhưng mỗi ánh mắt chạm nhau đều mang nhiều điều chưa kịp nói. Và mỗi khi hương bồ kết bay qua, Hoàng lại siết chặt tay, tự hứa:
– “Một ngày nào đó… mình sẽ nói. Mình sẽ hỏi cưới Lài…”
Cơ hội đến không phải bằng lời nói, mà bằng biến cố.
Một chiều tháng chạp, mẹ Lài cầm tờ giấy nợ, nước mắt chan cơm:
– “Lài ơi… Má không chịu nổi nữa. Ông chủ Phát trên thị xã ảnh nói… chỉ cần con chịu lấy ảnh, là ảnh trả hết, còn cho thêm tiền thuốc cho cha con.”
Lài không nói. Cô nhìn cha nằm co ro trên chiếc chõng tre, mắt đục mờ, tay run run.
Đêm đó, cô ngồi bên bến sông. Trăng không mọc. Bồ kết không thơm. Chỉ có tiếng nức nở.
Hoàng đến. Anh bước ra khỏi bóng cây, lần đầu tiên đứng thẳng trước mặt cô.
– “Lài… lấy anh. Anh không có gì ngoài cái xưởng gỗ mục, nhưng anh thương em… thiệt lòng.”
Cô lặng im. Rồi nhẹ lắc đầu.
– “Muộn rồi, anh Hoàng… Em… đã đồng ý.”
– “Không! Em đừng làm vậy! Em có quyền sống cho mình…”
– “Nhưng cha má em thì sao hả anh?”
Gió cuốn hương bồ kết thoảng qua. Cô bước đi, để lại anh đứng giữa trời khuya, tim trống rỗng như vỏ gáo dừa khô.
Ngày cưới, trăng lên muộn, bến sông lạnh lùng. Lài ngồi trên chiếc ghe hoa, váy cưới trắng muốt, ánh mắt vô hồn. Cô không khóc. Cũng không cười.
Sau rặng bần, Hoàng ôm bó bồ kết khô và một chiếc lược gỗ – cái cô đánh rơi bữa nọ, trong một lần gội đầu vội.
Chiếc ghe trôi xa. Mùi bồ kết nhạt dần. Anh không đuổi theo. Chỉ ngồi xuống đất, đầu gục lên gối, lòng rỗng không.
Nhiều năm sau…
Bến sông vẫn đó, nhưng chẳng còn ai gội đầu dưới trăng. Rặng bần đã mục, bụi trâm bầu đã lưa thưa lá. Trong căn chòi gỗ bên sông, Hoàng sống một mình. Căn nhà nhỏ chỉ có chiếc giường gỗ anh đóng ngày xưa và một chiếc ghế cũ kĩ đặt ngoài hiên.
Có bữa, mấy đứa nhỏ chạy ngang, hỏi:
– “Chú Hoàng! Sao chú không lấy vợ?”
Hoàng xoa đầu tụi nhỏ, cười khẽ:
– “Tại chú lỡ thương… mùi hương không còn trong gió…”
Đêm xuống. Trăng lên. Gió thổi qua vòm tre rì rào. Người đàn ông tóc bạc ngồi lặng lẽ trên ghế, mắt nhìn ra bến sông.
Trên tay ông, chiếc lược bồ kết năm xưa đã mòn, nhưng hương xưa vẫn còn – trong ký ức, trong lòng, và trong một trái tim không chịu quên.
Xem thêm: