Tản văn
HƯƠNG DẦU DỪA
03:45 31/12/2024
Tác giả: Trần Minh Cường
Có một mùi hương thoang thoảng đi qua cuộc đời tôi, để rồi lưu lại mãi không phai – hương dầu dừa.
Cô ấy, một cô gái với mái tóc đen dài óng mượt, thường gội đầu bằng dầu dừa tự tay làm. Từng giọt dầu dừa thấm vào từng sợi tóc, không chỉ khiến chúng mềm mại, bóng khỏe, mà còn mang theo cả mùi hương của quê hương. Mỗi lần cô ấy đi qua, hương thơm dịu dàng ấy như đánh thức cả một bầu trời ký ức.
Tôi nhớ những buổi chiều bên sông, cô ngồi hong tóc dưới ánh nắng. Gió lùa qua, đem theo hương dầu dừa nhẹ nhàng len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn tôi. Mỗi lần như thế, trái tim tôi lại xao động. Hương dầu dừa ấy không chỉ là mùi thơm, mà còn là một cảm giác – cảm giác an yên, gần gũi, như được trở về nhà sau những ngày dài lang thang.
Tôi yêu cô, yêu cả mùi hương đó. Mỗi lần nhìn cô, mái tóc đen óng ánh dưới nắng, tôi chỉ muốn thời gian ngừng trôi, để tôi có thể mãi được đứng bên cạnh, để hương thơm ấy mãi quẩn quanh.
Nhưng đời người có những ngã rẽ mà ta không thể nào đoán trước. Cô rời xa tôi, khoác lên mình chiếc áo cưới, trở thành vợ của người khác. Ngày cô đi, hương dầu dừa vẫn còn thoang thoảng trong gió, nhưng lòng tôi thì trống rỗng.
Những ngày sau đó, tôi đi ngang những cô gái khác, những mái tóc cũng óng mượt nhờ dầu dừa, nhưng kỳ lạ thay, mùi hương ấy không còn làm tôi rung động nữa. Dù có giống nhau đến mấy, hương dầu dừa ấy cũng không phải là hương của cô, không phải là mùi hương từng khiến tôi ngẩn ngơ.
Hương dầu dừa giờ đây chỉ còn là một ký ức, một nỗi nhớ nhung khắc khoải về những ngày bình yên đã xa. Tôi nhận ra rằng, điều tôi yêu không chỉ là mùi hương, mà là người con gái đã mang mùi hương ấy đi qua cuộc đời tôi.
Hương dầu dừa – mùi của quê hương, mùi của ký ức, và cũng là mùi của một tình yêu mà tôi sẽ không bao giờ quên.