Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
89 lượt xem

LẶNG LẼ DƯỚI MÁI CHÙA LÁ || TRUYỆN NGẮN

LẶNG LẼ DƯỚI MÁI CHÙA LÁ
Tác giả: Trần Minh Cường
Nhà Bè – Một chiều tháng 7/2016
Có những tổn thương không cần báo oán, không cần trả lời – chỉ cần buông bỏ. Lặng lẽ. Nhẹ như tiếng chuông chiều trong một ngôi chùa quê.
Từ ngày Hạnh cạo tóc, khoác áo nâu sòng, dân làng xôn xao rồi dần quen. Người bảo: “Tội nghiệp con nhỏ, tình tan như khói.” Người lại nói: “Đi tu là khôn. Thế gian hết tin nổi rồi.”
Chùa nằm sau cánh đồng lúa, mái lá đơn sơ, rêu bám đầy cột gỗ, không bảng hiệu, không tên. Chỉ có mấy gốc sứ nở trắng vào mùa, và cái sân nhỏ trổ lên rêu xanh mướt sau mỗi cơn mưa.
Không ai hỏi Hạnh lý do. Nhưng người già biết. Hồi đó, cô yêu một anh làm công trình – Khải – người thành phố về, hứa cưới, hứa xây nhà, hứa cả trăm chuyện. Đến khi bụng cô nhô lên, anh biệt tăm.
“Khải đâu rồi?” – mẹ Hạnh hỏi.
“Ảnh kêu về xin ba mẹ…”
“Xin rồi ba mẹ ảnh nhốt luôn à?”
Từ hôm đó, Hạnh im lặng.
Cô lên chùa xin ở. Sư bà hỏi:
“Con có gánh gì chưa buông?”
Hạnh đáp:
“Có. Nhưng con không muốn giữ nữa.”
Sư bà chỉ gật đầu.
Bé gái ra đời trong một đêm mưa tháng Bảy. Không khai sinh. Không cha. Không ai ngoài sư bà đỡ. Cô bé tên Tịnh Ý – cái tên nhẹ như lời nguyện đầu đời của người mẹ đã chọn buông xuống.
Ba năm sau.
Khải trở lại.
Áo sơ mi nhàu. Gương mặt gầy. Tay bế đứa bé trai hơn một tuổi.
Hạnh đang gõ mõ trong chánh điện. Tiếng chuông chiều ngân xa.
“Em… Hạnh… Anh sai rồi.” – Khải nói, giọng nghẹn. “Anh tìm em mấy năm. Anh xin lỗi. Anh bị mẹ ép cưới con gái bạn ổng. Nhưng rồi… cũng không sống được. Giờ chỉ còn thằng bé này.”
Hạnh không quay lại. Tiếng mõ đều đều, vang lên giữa không gian thinh lặng như một vách đá.
“Em tha lỗi cho anh. Về với anh. Mình nuôi hai đứa nhỏ… làm lại từ đầu.”
Im lặng.
Gió chiều lùa qua mái lá. Lá bồ đề đong đưa. Bé Tịnh Ý đang ngồi trên bậc tam cấp, vẽ nguệch ngoạc trên nền gạch. Đứa bé trai trong tay Khải nhìn nó, rồi giơ tay cười.
Khải quỳ xuống.
“Nếu không thể làm vợ chồng… cũng cho anh được là cha tụi nhỏ. Anh xin.”
Hạnh cuối cùng quay lại. Ánh mắt rất sâu, rất buồn. Nhưng bình yên.
“Anh không cần xin. Nếu đủ duyên… anh sẽ là cha.”
Cô bế Tịnh Ý lên, đi về phía sân sau, nơi những cánh sứ rơi xuống như tuyết.
Khải đứng lặng. Tiếng mõ vẫn đều đều.
Và tiếng chuông chiều… cứ thế ngân xa.