Tản văn
LY CÀ PHÊ CHUA
02:00 25/12/2024
Tác giả: Trần Minh Cường
Em biết không, Sài Gòn giờ khác lắm. Quán cà phê nhỏ trước nhà mình từng ngồi giờ vẫn mở, nhưng mọi thứ chẳng còn như trước. Hôm qua, anh ghé lại, gọi một ly cà phê đen như thường lệ. Người chủ quán lặng lẽ pha, không một lời hỏi han như cô phụ bán ngày xưa vẫn hay đùa vui với khách.
Ly cà phê được bưng ra, vẫn nghi ngút hơi nóng, nhưng chỉ cần nhấp một ngụm, anh đã thấy vị lạ lắm. Đắng thì vẫn đắng, nhưng cái đắng này lại nhạt nhẽo và rỗng tuếch. Người chủ quán, có lẽ vì không quen pha chế, đã bỏ thêm quá nhiều đường. Thay vì làm dịu đi vị đắng, đường hòa vào lại khiến ly cà phê trở nên chua chát đến khó uống.
Em có nhớ không, ngày xưa em luôn bảo: “Ly cà phê ngon là phải vừa đắng vừa ngọt, nhưng chỉ ngọt một chút thôi, đủ để làm người ta muốn uống thêm ngụm nữa.” Ngày ấy, em thường cười, nói rằng cà phê giống như tình yêu của tụi mình. Có chút đắng để thử thách, chút ngọt để vỗ về, nhưng nếu cố làm ngọt quá, thì lại thành ra gượng ép.
Giờ đây, ly cà phê trước mặt anh không còn là ly cà phê của những ngày cũ. Giống như những kỷ niệm về em, nó đã bị pha thêm quá nhiều thứ, khiến mọi thứ không còn trọn vẹn như anh từng quen thuộc. Anh không trách người pha, bởi có lẽ họ chỉ đang cố gắng làm hài lòng một ai đó, như cách anh từng cố gắng giữ em ở lại. Nhưng kết quả thì sao? Vị ngọt ấy, cũng như những lời anh từng nói, chỉ khiến mọi thứ thêm chua xót.
Sài Gòn bây giờ, vẫn đông đúc, vẫn ồn ào, nhưng thiếu em, mọi thứ như nhạt nhòa và xa lạ. Những điều từng quen thuộc giờ trở thành ký ức. Còn những điều mới mẻ, anh lại chẳng muốn đón nhận. Ly cà phê hôm nay, anh không uống hết, để lại trên bàn như một lời từ biệt lặng lẽ với những ngày tháng đã qua.
Em biết không, Sài Gòn giờ khác lắm. Nhưng điều làm anh buồn nhất không phải là thành phố này đã đổi thay, mà là anh không còn em để cùng đổi thay theo nó nữa.