Tản văn
Ly Cà Phê Đen Mà Lòng Trắng
Tác giả: Trần Minh Cường
Có người nói, uống cà phê đen là để nếm trải cái đắng của cuộc đời. Nhưng tôi lại nghĩ khác. Một ly cà phê đen không chỉ có vị đắng, mà còn có hậu ngọt, có hương thơm nồng nàn, có sự tỉnh thức nhẹ nhàng len lỏi trong từng giác quan. Giống như cuộc đời, dù có những nốt trầm, nhưng nếu biết lặng yên mà cảm nhận, ta vẫn thấy đâu đó những dư vị ấm áp và ngọt ngào.
Tôi thích ngồi lặng lẽ bên ly cà phê đen, nhìn dòng người qua lại, nghe phố phường xô bồ nhưng lòng lại bình thản. Màu đen của cà phê tưởng chừng như u tối, nhưng lại là sự phản chiếu của ánh sáng tâm hồn. Một người có thể chọn uống cà phê đen không đường, nhưng lòng họ vẫn có thể trắng trong, vẫn giữ được sự thiện lương giữa cuộc đời lắm bộn bề.
Có những ngày lòng nặng trĩu, tôi chọn cho mình một góc nhỏ, nhâm nhi ly cà phê đen, để mặc cho vị đắng chạm vào đầu lưỡi, như thể đang đối diện với những nhọc nhằn trong cuộc sống. Nhưng rồi sau tất cả, vẫn là một chút ngọt đọng lại nơi cuống họng, như một lời nhắc nhở: đời có khó khăn đến đâu, thì lòng vẫn cần phải giữ sự trong sáng, nhẹ nhàng.
Ly cà phê đen mà lòng trắng – ấy là khi con người ta đã thấu hiểu đủ nhiều, nếm trải đủ lâu, để biết rằng không phải mọi thứ đều chỉ có một màu duy nhất. Trong vị đắng có ngọt bùi, trong thử thách có cơ hội, trong mất mát có yêu thương, và trong cuộc đời dù lắm gian truân, ta vẫn có thể giữ một tấm lòng thanh thản, bao dung.
Vậy nên, tôi vẫn uống cà phê đen, vẫn chọn sống một cuộc đời bình thản mà chân thành, để giữa muôn vàn sắc thái của thế gian, lòng mình vẫn là một khoảng trắng an nhiên.