MỐI TÌNH QUA RÀO DÂM BỤT
Tác giả: Trần Minh Cường
Gò Dầu Hạ – Một ngày tháng 3/2018
“Tình yêu đẹp đôi khi sinh ra giữa những oán thù, lớn lên trong ngăn cách, và tàn lụi bởi chính sự chia cắt không thể vượt qua.:
Rào dâm bụt đỏ rực cả một góc vườn – là ranh giới không chỉ chia đôi hai mảnh đất, mà còn chia luôn hai trái tim sinh ra để dành cho nhau.
Từ ngày còn bé, chàng tên Kha, nàng tên Vân, đã chơi cùng nhau, cười với nhau qua từng bông hoa rụng. Kha hay nấp bên này rào, đưa qua cho Vân mấy con châu chấu, thi thoảng là chiếc bánh rán mẹ làm dư. Vân cười híp mắt, tay nhỏ xíu đón lấy, giấu trong tà áo.
Nhưng khi lên mười, sóng gió bắt đầu. Cha của Kha và cha của Vân – vốn là bạn cũ, bỗng trở mặt vì chuyện tranh đất sau vườn. Từ tiếng chửi thề đến ánh mắt hằn học, cuối cùng là bức tường dâm bụt được dựng lên – như một bản án chia cách vô hình.
“Hết chơi bời gì nữa. Nhà đó cấm bén mảng!” – cha Kha quát.
“Con gái, đứng gần rào cũng không được. Nhớ chưa?” – mẹ Vân nhắc.
Vậy là hai đứa chỉ còn thấy nhau qua kẽ lá, qua tiếng chim gáy đầu hôm. Nhưng họ tìm được cách riêng: thân cây trâm cổ thụ gần rào, chính giữa hai vườn, là nơi cất thư. Vết rạch nhỏ sau lớp vỏ cây là hộp thư của những tâm tình chưa từng nói ra.
“Mùa này bướm nhiều. Ước gì được hóa thành bướm, bay qua rào, đậu lên tóc em.” – Kha viết.
“Em cũng muốn làm bướm. Nhưng nếu bị bắt nhốt vào lồng thì sao?” – Vân đáp.
Mỗi ngày một lá thư. Mỗi tuần vài sợi tóc kẹp lại bằng cọng cỏ. Mỗi tháng một câu hẹn – dù không biết bao giờ thành hiện thực.
Một đêm mưa như trút. Rạng sáng, tiếng rì rì máy cưa vang lên.
“Cha chặt cây trâm rồi! Ông nói nó chắn nắng!” – Vân khóc, đứng bên rào.
Kha bàng hoàng chạy ra, vừa lúc chiếc thân cây ngã đổ, nứt đôi. Vết rạch từng chứa thư nay vỡ toạc, những mảnh giấy ướt mèm vương vãi đầy đất.
“Không! Dừng lại đi!” – Kha hét, nhưng tiếng cưa lấn át mọi thứ.
Vân lùi lại, nước mắt hòa trong mưa.
“Từ giờ không còn chỗ gửi thư nữa đâu, Kha à…”
“Anh sẽ tìm cách khác. Anh sẽ trèo rào. Anh sẽ…”
“Đừng! Em sắp theo mẹ lên thành phố rồi. Mãi mãi. Đừng trèo qua nữa. Cha em nói sẽ rào kẽm gai.”
Im lặng.
Rào dâm bụt vẫn đỏ, nhưng màu đỏ ấy giờ đây chỉ là vết thương rỉ máu.
Năm tháng qua đi, làng thay đổi, người cũ ra đi, kẻ ở lại. Cây trâm nay chỉ còn là một gốc mục nơi đầu rào, thi thoảng vẫn nứt ra vài cánh thư giấy ngả màu, chữ nhòe, không ai còn đọc được.
Người ta kể lại câu chuyện tình buồn như một vết tích đẹp đẽ – tình yêu qua rào dâm bụt, bị ngăn cách bởi hận thù, chết đi cùng gốc cây trâm bị chặt.
Một lần, có người hỏi Kha – giờ là thầy giáo già trong trường làng:
“Chuyện xưa… nếu lúc ấy anh vượt rào, thì có khác không?”
Kha mỉm cười lặng lẽ.
“Có chứ. Khác ở chỗ… có thể tôi đã giữ được một bức thư cuối cùng.”
Xem thêm: