NGẨN NGƠ SẦU
Thơ: Trần Minh Cường
Chiều lạc lõng, hồn rơi giữa khoảng không,
Gió không thổi, mà lòng sao chao đảo?
Một tiếng chim lạc giữa trời cao thẳm,
Cũng đủ làm tim ta thắt một dòng đau.
Ngẩn ngơ đứng – chẳng biết đi hay ở,
Bước chân quen giờ cũng hóa lạ lùng.
Cây ven lối sao như vừa rụng lá,
Hay là ta đang trút bớt nhớ nhung?
Không ai gọi, mà nghe hồn thổn thức,
Không ai xa, mà sao thấy xa xăm.
Một nỗi buồn không tên vừa lặng lẽ,
Chạm vào tim, không tiếng cũng âm thầm.
Đôi mắt cũ từng long lanh mùa hạ,
Giờ thẫn thờ như đã quên mùa sang.
Môi không nói – nhưng lòng đầy tê tái,
Ngẩn ngơ sầu… như sỏi giữa đại ngàn.
Xem thêm: