Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
349 lượt xem

NGÀY ẤY EM VÔ TƯ QUA CẦU | TẢN VĂN

Tản văn
NGÀY ẤY EM VÔ TƯ QUA CẦU
02:08 – 28/12/2024
Tác giả: Trần Minh Cường

Ngày ấy, em vô tư bước qua cây cầu nhỏ bắc qua con sông hiền hòa của làng quê. Gió thổi nhè nhẹ, lùa qua mái tóc mềm như tơ của em. Ánh nắng cuối chiều nhuộm vàng từng nhịp cầu, từng gợn sóng, nhuộm cả bộ Áo Dài cưới đỏ, từng ký ức trong tôi. Nhưng em – em của ngày ấy – chẳng hay biết gì. Em bước đi với nụ cười tươi trên môi, ánh mắt rạng ngời như chưa từng có gì vướng bận.

Tôi đứng bên bờ sông, dõi theo bóng dáng em. Tim tôi nhói đau, không phải vì em đẹp quá, mà vì tôi biết, đây là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy em như thế. Em đi về xứ khác, làm vợ người ta, bỏ lại sau lưng một mối tình dang dở, một chàng trai bơ vơ giữa những mộng mơ và những lời hứa cũ.

Em vô tư quá, chẳng ngoái đầu nhìn lại. Nhịp cầu gỗ như chia đôi hai thế giới – một thế giới tươi sáng của em phía trước và một thế giới u tối của tôi phía sau. Cây cầu ấy, ngày trước, từng là nơi chúng ta ngồi tựa vai nhau, nói về những ngày mai chưa kịp đến. Em từng hứa với tôi rằng chúng ta sẽ cùng nhau đi qua hết những nhịp cầu trong đời. Nhưng giờ đây, chỉ mình em bước đi, còn tôi đứng lặng, như một kẻ ngoài cuộc, chỉ biết nhìn theo.

Ngày em đi, trời không mưa, nhưng lòng tôi thì đổ giông. Tôi tự hỏi, có bao giờ em ngoảnh lại và nghĩ đến tôi không? Có bao giờ em nhớ về những ngày chúng ta bên nhau? Nhưng nhìn cách em cười, cách em bước đi, tôi hiểu, trong lòng em, tôi giờ đây chỉ là một phần nhỏ bé của quá khứ.

Thời gian trôi, cây cầu ấy vẫn còn đó. Tôi vẫn thường qua lại, nhưng mỗi lần đi qua, lòng tôi nặng trĩu. Dường như từng nhịp cầu đều khắc ghi dấu chân em, từng làn gió trên sông đều vang vọng tiếng cười em. Em giờ sống nơi phương xa, liệu có bao giờ nhớ về cây cầu nhỏ, về tôi – người đã từng yêu em hơn cả bản thân mình?

Ngày ấy, em vô tư qua cầu, vô tư đi lấy chồng, để lại trong lòng tôi một nỗi đau không thể phai mờ. Đôi khi, tôi tự hỏi, nếu ngày ấy, em ngoái lại nhìn tôi, nếu em do dự đôi chút, liệu mọi thứ có khác đi không? Nhưng cuộc đời không có chỗ cho những “nếu như.” Tôi chỉ có thể giữ lại ký ức ấy, như một vết sẹo âm ỉ nhói đau mỗi khi trời trở gió.

Giờ đây, khi hoài niệm về ngày ấy, tôi không trách em, không oán hận em. Chỉ là, tôi không thể quên được dáng hình em cùng tà Áo Dài cưới bước qua cây cầu nhỏ ấy – nhẹ nhàng, vô tư, và rời xa tôi mãi mãi.