Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
77 lượt xem

NỬ VẦNG TRĂNG CÔ TÔ || TRUYỆN NGẮN

NỬ VẦNG TRĂNG CÔ TÔ

Tác giả: Trần Minh Cường

Dưới ánh trăng bạc mờ nhạt, chiếc ghe nhỏ lặng lẽ trôi trên mặt sông đen nhánh phù sa. Tiếng hát vọng lên giữa không gian tĩnh lặng, mượt mà và sâu lắng như lời ru của đất mẹ. Cô gái chèo ghe, dáng người nhỏ bé, đôi tay chai sần nhưng giọng hát lại tinh khôi, là tiếng hát dạo hiếm hoi còn sót lại giữa khung trời sông nước miền Tây.

Người đàn ông ngoại quốc, mỗi đêm đến bên ghe cô, lặng lẽ nghe tiếng hát và kể những câu chuyện xa xôi bằng tiếng Việt lơ lớ. Từng lời anh nói, từng ánh mắt trao gửi khiến trái tim cô lần đầu được thắp sáng bằng niềm tin – một giấc mơ thoát khỏi nghèo khó, một tình yêu dịu dàng, chân thật.

Nhưng sự thật vụt đến như cú đòn đau đớn nhất, như mũi dao sắc nhọn xuyên thủng từng mảng hồn. Cô tình cờ nghe được cuộc gọi nói về “vợ” và “con” của anh – một gia đình ở quê nhà xa xôi mà cô không bao giờ có thể chen chân vào.

Trái tim cô vỡ vụn trong im lặng. Những mảnh ký ức, những lời hứa hẹn, những cái nhìn trìu mến giờ hóa thành những mảnh kính vỡ cào xé từng góc sâu thẳm. Cơn đau nghẹn ứ trong lồng ngực, đến nỗi cô không thể thở nổi, không thể khóc nổi.

Đêm ấy, dưới ánh trăng mờ ảo, cô chèo ghe rời đi, không một lời từ biệt, không một giọt nước mắt. Tiếng mái chèo khua nhẹ trên mặt nước, âm vang như tiếng thở dài của một trái tim tan nát. Tiếng hát dạo, thứ duy nhất cô còn giữ lại cho mình, cũng vỡ vụn theo từng con sóng.

Ánh trăng mờ như chiếc lưỡi dao cứa nhẹ vào tâm can cô. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng giữa dòng sông, cô lặng lẽ nhìn lại những kỷ niệm vẫn còn vương vấn trong tâm trí. Tiếng hát dạo vang lên lần đầu tiên như một lời mời gọi dịu dàng, ấm áp, khi cô còn tràn đầy niềm tin và hy vọng.

Cô nhớ những đêm anh ngồi bên ghe, nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa trìu mến, nói về những chân trời xa xôi, về những mộng ước chưa bao giờ thuộc về cô. Từng câu chuyện, từng lời hứa chưa thành, giờ đây đều như những đốm sáng vụt tắt trong màn đêm.

“Tôi đã từng tin… tin rằng có một ngày, anh sẽ không rời xa tôi. Nhưng sao bây giờ, tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền? Tôi là ai trong mắt anh? Chỉ là một bóng hình thoáng qua, một tiếng hát lạc lõng trên dòng sông vô tận?”

Nước mắt không rơi, chỉ là nỗi nghẹn ngào trào dâng, như dòng sông phù sa cuộn xoáy không lối thoát. Cô chèo ghe, tay bám mái chèo lạnh ngắt, tim như bị bóp nghẹt bởi cơn bão giận và đau đớn không lời.

“Giá như anh có thể ở lại, giá như tôi chưa bao giờ nghe những lời ấy, giá như… Nhưng không, tất cả đều không thể quay lại. Chỉ còn tôi, và nửa vầng trăng đã mất mãi mãi.”

Giọng hát cô cất lên lần cuối, đứt quãng, trầm buồn như lời chia tay không lời, trôi theo con nước, theo ánh trăng bạc, theo một tình yêu không thành.

Cô lặng lẽ trôi đi, để lại sau lưng ánh trăng nhạt cùng nỗi cô đơn chất chồng – nỗi cô đơn của một nửa vầng trăng không bao giờ tròn đầy.

Dòng sông vẫn tiếp tục chảy, lặng lẽ đón nhận mọi nỗi đau, mọi mảnh tình dang dở không thể nói thành lời.