QUÀ TẶNG – QUẰN TẠ
Tác giả: Trần Minh Cường
Ở một xóm nhỏ trong thành phố, có bà Tám – một nhân vật truyền kỳ trong làng… tiêu dùng. Bà nổi danh với câu cửa miệng: “Mua là lời – không mua là lỗ!”. Hễ ai hỏi thăm bà đang làm gì, bà chỉ cười toe toét: “Đi siêu thị gom quà khuyến mãi!”
Hôm đó, bà Tám vừa khệ nệ từ siêu thị về, cùng với cô con dâu – vợ thằng Tư. Hai người vừa đập hộp, vừa đập… tay ăn mừng vì “mua một được tặng mười”.
– “Cái tủ lạnh này tặng nguyên khuôn làm đá, một lốc sữa, thùng nước ngọt, giẻ lau tủ, nước thơm, đế lót – quà nhiều quá trời luôn” – bà Tám khoe như thể trúng số Vietlott.
Bé Xuân, cháu ngoại bà, nghe vậy mắt sáng như đèn LED:
– “Ngoại ơi! Ngoại số 1 luôn á!”
Chưa hết đâu, không khí tiêu dùng sôi động đến nỗi con bé đề nghị:
– “Ngoại ơi, con thấy trên mạng có con robot biết quét nhà, ngoại mua luôn đi, con khỏi quét nhà, rảnh học bài!”
Nghe cháu nói… có lý phết. Bà Tám gật gù, quyết tâm mua robot thông minh, vừa hiện đại, vừa có “10 món quà tặng kèm theo”.
Mua một chưa đủ “phê”, cô Tư (vợ thằng Tư) cũng gật đầu mua thêm một cái nữa, để “vừa đẹp da vừa có quà mang về”. Hỏi giá? “Trả góp 0 đồng” – nghe là thấy như… được cho.
Hôm sau, nhân viên giao hàng tới, mang theo hai chú robot bóng loáng cùng 10 phần quà tặng. Nhưng chưa dừng ở đó, họ còn tặng thêm phiếu giảm giá cho máy lọc nước, máy giặt, tivi thông minh 65 inch… mua gì cũng được khuyến mãi nữa.
Lại một lần nữa, bà Tám “sáng mắt”:
– “Tivi thông minh biết nói hả con? Chốt đơn!”
Thế là… từ một chiếc nồi cơm điện, bà Tám bước lên đẳng cấp smart home – có máy lạnh, bếp từ, robot, tivi biết nói, chỉ thiếu mỗi… tiền để trả nợ.
Sau một thời gian, chuông điện thoại reo như bản nhạc remix. Không phải vì người thân hỏi thăm, mà là các anh tín dụng “thăm hỏi ân cần”.
Một hôm, nhân viên công ty tín dụng tới tận nhà, mặt căng như dây đàn:
– “Dạ thưa tám, tám đã trễ hạn thanh toán 6 ngày rồi ạ…”
Bà Tám tỉnh bơ:
– “Tại Tám thấy số lạ nên không dám bắt máy. Dạo này lừa đảo nhiều lắm!”
Nhân viên cười gượng:
– “Dạ, tụi con không lừa, tụi con tới đòi…”
Mấy hôm sau, lại thêm một nhân viên khác tới, lần này không gõ cửa, mà gào tên bà ngoài cổng như gọi… trúng xổ số:
– “Tam Thị Tám có ở nhà không?”
Bà Tám lủi vô trong, lẩm bẩm:
– “Chết rồi, trốn!”
Tới lúc đó, nợ “quằn tạ”, quà không thấy lời mà chỉ thấy lo. Gia đình náo loạn: thằng Tư la ó, vợ nó khóc ròng, còn bà Tám thì đi tới đi lui, vừa né điện thoại, vừa né nhân viên tín dụng.
Đỉnh điểm là khi thằng Tư nạt vợ:
– “Bà mua đồ khắp nơi, giờ nợ như núi. Mua tủ lạnh, robot, tivi… bộ dùng mình bà sao?”
Cô Tư gào lên:
– “Dùng chung mà, Tám nói công bằng coi!”
Bà Tám chắp tay lên trán:
– “Im hết! Tám có khác gì tụi bây đâu!”
Xem thêm: