RUỘT RÀ – RÀ RUỘT
Tác Gỉa: Trần Minh Cường
Anh Tí, cả đời cắm mặt cuốc đất, sống như cái bóng bên ruộng đồng. Người ta biết tới anh nhiều nhất là ở cái… áo rách vai và cái xe đạp cà tàng từng bị chó rượt ba lần một ngày.
Rồi trời bất chợt nổi cơn… sốt đất!
Thửa ruộng mà năm nào Tí bán lúa không đủ mua gạo, nay được quy hoạch mở đường cao tốc. Nhà đầu tư tìm đến, ký cái rẹt, đưa trước cả tỷ.
Tí – lần đầu tiên cầm cọc tiền to hơn cột đình – run tay, tưởng nằm mơ. Nhưng đời không mơ. Và từ đó, anh Tí bước vào thời kỳ “ruột rà nở rộ, bà con sinh sản cấp kỳ”.
Cái mà ngày xưa không ai dòm, giờ ai cũng nhận là… máu thịt.
“Ôi trời ơi, Tí đó hả? Trời đất ơi, con của chị Sáu Dừa đây mà! Má mày với má tao từng ăn chung tô cháo gà một lần ở đình làng đó con! Bà con chín đời đó nghen!” – Thím Bảy đập ngực, nước mắt rưng rưng như mẹ mất con… tỷ.
“Tí ơi, nhớ không? Hồi nhỏ mày tè ướt giường nhà tao hoài! Tao chứ ai, chú mày đó! Tao với má mày cùng cày đất ở xứ Đồng Nai. Ruột, mày à! Ruột như ruột gà gút lại!” – Chú Tèo phát biểu, một tay ôm vai Tí, tay kia lén thọc ví anh thử… “ruột dày hay mỏng”.
Tí từ chỗ lủi thủi một mình, bỗng thành nhân vật trung tâm của những buổi “họp mặt gia đình mở rộng”. Mâm nào cũng có, tiệc nào cũng mời. Từ “cháu” bốn đời tới “chị” năm kiếp, ai cũng thân hơn nách.
Thậm chí Dì Hường còn khóc hu hu giữa sân đình:
“Hồi nhỏ, nó đói tôi cho cục kẹo! Hôm nay nó giàu, tôi mừng rơi nước mắt!”
(Không ai biết “cục kẹo” năm đó là do bà vô tình đánh rơi, Tí nhặt được.)
Anh Tí – vốn quê mùa, lại mủi lòng – mở ví không tiếc, mở lòng không dè chừng. Tiền cho vay, xe cho mượn, đất cho dựng nhà. Ruột rà mà – tiếc gì?
Nhưng đời không phải kịch bản dài.
Bong bóng đất vỡ, đầu tư lỗ, nhà bị kê biên, Tí mất hết.
Ngày anh treo bảng “bán thanh lý xe máy” ở cửa, không ai đến hỏi thăm, dù trước đó có người từng… “mượn vợ nấu giỗ chung”.
Anh lang thang qua nhà Thím Bảy, người từng ôm anh kể chuyện “ngày xưa hai bà nội cùng ăn bắp luộc”:
• “Ủa, anh tìm ai vậy? Nhà tôi không tiếp người lạ!”
Anh gõ cửa nhà Chú Tèo, nơi từng ép anh uống hết ba két bia “vì tình ruột thịt”:
• “Tao là chú mày? Nói xàm gì đó! Tao chưa từng biết mày!”
Đến Dì Hường, từng gọi anh là “con trai ruột”, nay chỉ lạnh lùng nói qua khe cửa:
“Tui tưởng ảnh chết rồi chớ!”
Tí như tỉnh cơn mê. Anh ngồi lặng lẽ nơi chòi hoang cuối ruộng, châm điếu thuốc cuối cùng, nhìn đời như trò khăm khổng lồ.
Anh tự cười một mình, cay xè:
“Ruột rà? Rà mãi không thấy ruột. Chắc mấy người đó… ruột nhân tạo!”
Xem thêm: