
Em ra đi giữa ngày xanh vắng,
Trời vẫn trong, nắng vẫn trên đầu.
Chỉ tim anh là như vụn vỡ,
Giữa đời thường – lặng lẽ, không đau.
Ly cà phê còn nguyên vị đắng,
Ghế bên kia – trống cả mùa đông.
Phố vẫn cũ, người qua vẫn vội,
Chỉ riêng lòng là chẳng thể không.
Tập quên em như người học thở,
Tập mỉm cười trong những giấc mơ.
Tên em giấu trong ngàn kỷ niệm,
Dù biết rằng chẳng thể bao giờ.
Sau một cuộc tình không to tiếng,
Chỉ mình anh ngồi giữa hoàng hôn.
Nhặt yêu thương từng trang đã cũ,
Gấp lại rồi… để gió cuốn luôn.
Xem thêm: