SAY NẮNG – NẮNG SAY
Tác giả: Trần Minh Cường
Mùa hè năm ấy, trời nắng chang chang, nắng như vắt mật. Hắn – tên là Khôi – sinh viên năm hai, người ta gọi đùa là thi sĩ bán thời gian, ảo tưởng toàn thời gian.
Khôi tự nhận mình là “người giàu cảm xúc, thiếu trải nghiệm”. Vừa đọc vài cuốn tiểu thuyết ngôn tình, hắn đã nghĩ mình là kiểu trai “có chiều sâu như đáy cốc cà phê đen”.
Chiều nọ, đang đứng đợi xe buýt, Khôi bỗng nhìn thấy một bóng dáng lạ lẫm nhưng mơ màng đang từ xa đi tới. Tóc dài, váy trắng, tay ôm tập sách. Nắng hắt lên mặt nàng khiến Khôi choáng váng. Trái tim hắn đập như trống làng vào hội.
“Là em! Chính là em! Em bước ra từ giấc mơ thi ca tuổi trẻ của anh!” – hắn thì thầm.
Nàng đi qua. Mùi dầu gội phảng phất. Tiếng bước chân nhẹ nhàng. Hắn đứng đờ ra, môi mấp máy:
– Này… em ơi, cho anh hỏi…
Nàng quay lại – và trời ơi đất hỡi, là Lan, bạn cùng lớp triết học Mác – Lênin, người mà hắn từng bảo là “cá tính như… gạch đá”. Chỉ là hôm nay nàng… tắm kỹ, thay váy và không đeo kính!
Khôi đứng chết trân. Bao nhiêu thơ ca, nhạc tình trong đầu rơi tõm vào hố xí kỷ niệm.
Lan cười khẩy:
– Say nắng hả? Đừng lo, mai em lại đeo kính cận và áo thun cũ như mọi khi, anh khỏi sợ!
Cả trạm xe buýt cười rần. Khôi chui lên xe, lòng vừa thẹn vừa… lú. Suốt đoạn đường, hắn tự an ủi:
“Không phải mình dễ rung động… là tại trời nắng quá… nắng gắt quá… đầu nó loá!”
Xem thêm: