THÁNG NĂM – MÙA HOA PHƯỢNG ĐỎ VÀ NHỮNG CHIA LY KHÔNG HẸN TRƯỚC
Tác giả: Trần Minh Cường
Tháng Năm trở về, mang theo tiếng ve ngân vang giữa những tán lá rung rinh nắng sớm. Hoa phượng đỏ lại rực rỡ trên từng hàng cây góc phố, đỏ rực một khoảng trời tuổi học trò. Người ta gọi đó là “mùa của ký ức”, là thời khắc đẹp nhất – và cũng đau lòng nhất.
Phượng nở, mùa hè sang. Nhưng mùa hè ấy không chỉ là tiếng cười rộn rã nơi sân trường, không chỉ là những buổi tan học trốn nắng bên ly nước mía, mà còn là mùa của tạm biệt, của những ánh mắt lưu luyến, những cái ôm vụng về không dám níu giữ nhau thêm một giây nào nữa.
Màu đỏ của hoa phượng – người đời vẫn gọi là sắc màu của tình yêu, của đắm say, của tuổi trẻ nồng nàn. Nhưng có lẽ, không ai nói với bạn rằng màu đỏ ấy cũng là màu của chia ly, của những tổn thương âm ỉ không cất thành lời. Nó rực lên như vết cứa sâu trong tim, như từng mạch máu yếu ớt đang chảy qua lòng người – lặng lẽ, đau đớn, không thể ngăn cản.
Cánh hoa rơi, như từng mảnh kỷ niệm vụn vỡ giữa trang vở trắng tinh. Những dòng lưu bút ngắn ngủi không đủ giữ lấy một thời đã qua. Những cái tên được viết vội trên áo đồng phục rồi cũng sẽ nhạt phai theo năm tháng. Chỉ còn lại hoa phượng – vẫn nở mỗi năm, vẫn đỏ đến nao lòng – như một lời nhắc nhở rằng đã từng có những ngày chúng ta ở bên nhau.
Có người đứng dưới tán phượng mà khóc, có người vội quay đi vì không muốn giọt nước mắt lộ ra. Ai cũng có lý do riêng để im lặng trong khoảnh khắc chia xa, nhưng sâu thẳm trong lòng – ai cũng mong mình có thể ở lại, thêm chút nữa thôi.
Tháng Năm không chỉ là mùa hè, mà còn là mùa của những điều dang dở. Là khoảnh khắc trái tim người trẻ chạm đến cái gọi là “trưởng thành” – khi họ lần đầu biết rằng chia ly không chỉ xảy ra trên phim ảnh hay trong trang sách, mà thật sự hiện diện, thật sự xé lòng.
Và rồi, năm sau phượng lại nở. Nhưng người xưa có còn đứng dưới tán cây ấy nữa không? Hay chỉ còn ký ức – nằm lại mãi giữa màu đỏ cháy lòng của một mùa hè đã xa?
Xem thêm: