Tản văn
THƯƠNG TÓC MẠ NON
Tác giả: Trần Minh Cường
25/12/2024
Vừa nghe bài hát “ Hương tóc mạ non “ của nhạc sĩ Thanh Sơn
Tôi lại ngậm ngùi.
Ngày xưa, nét đẹp của người con gái không được đo đếm bằng son phấn hay danh hiệu hoa hậu. Họ không cần đứng trên sân khấu lộng lẫy, cũng chẳng cần ánh đèn chiếu rọi. Vẻ đẹp của họ giản dị như giọt sương mai đọng trên lá, tinh khôi và trong lành như những giọt mồ hôi lăn trên trán giữa mùa gặt.
Những cô gái ấy, tóc buộc gọn gàng, tay thoăn thoắt với công việc, lòng tận tụy với cha mẹ, anh chị em. Họ dành cả tuổi xuân để vun vén cho gia đình, chăm chút từng bữa ăn, từng tấm áo. Đôi bàn tay chai sạn không làm mất đi nét mềm mại của một tấm lòng bao dung, của sự hy sinh thầm lặng. Mỗi lần nhìn những cánh đồng xanh rì, người ta lại nhớ đến mái tóc mạ non của họ – thứ tóc óng ánh dưới nắng, thơm hương đồng gió nội, mộc mạc mà đẹp đến nao lòng.
Ngày nay, hoa hậu xuất hiện ở khắp mọi nơi. Mỗi lần ra đường, dường như đâu đâu cũng có một cuộc thi sắc đẹp. Người ta tổ chức, chạy đua, tranh giành để được mang danh “hoa hậu”. Nhưng hoa hậu của hôm nay khác xa với hình ảnh ngày xưa – khi mà vẻ đẹp không chỉ nằm ở bề ngoài mà còn toát ra từ lòng nhân hậu, sự cần mẫn, và đức hy sinh.
Những mái tóc mạ non ngày cũ, những bóng dáng thướt tha bên đồng lúa hay giếng nước, giờ dần chỉ còn trong ký ức. Sự giản dị và thuần khiết ấy dường như đã bị che khuất bởi lớp son phấn, bởi ánh hào quang của những danh hiệu phù du. Chúng ta lạc mất “tóc mạ non” giữa dòng chảy ồn ào của cuộc sống hiện đại, giữa những bộn bề toan tính mà đôi khi quên đi rằng, vẻ đẹp thật sự không cần phải chứng minh hay tranh giành.
Người ta nói, hoa hậu ngày nay là biểu tượng của cái đẹp. Nhưng phải chăng, cái đẹp ấy đang dần rời xa những giá trị thật sự? Mỗi khi nhớ lại hình ảnh người con gái ngày xưa, lòng lại thương da diết mái tóc mạ non – thứ tóc mang cả hồn quê, cả tuổi thơ, cả một nền văn hóa đậm chất Việt. Vẻ đẹp ấy, không phai nhòa theo thời gian, mà chỉ tạm lẩn khuất, chờ một ngày được tìm lại trong trái tim những ai biết trân quý những điều giản dị mà thiêng liêng nhất.