Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
196 lượt xem

TIẾNG RƠI CỦA HOA SO ĐŨA || TRUYỆN NGẮN

TIẾNG RƠI CỦA HOA SO ĐŨA

Tác giả: Trần Minh Cường

Long An – 2018

Làng chài Cồn Năm bé nhỏ như một dấu chấm lặng lẽ bên dòng sông Tiền lững lờ trôi qua mùa nắng hạn. Ở đó, người ta nhắc đến Mai – cô gái có mái tóc dài như dòng nước và đôi mắt buồn như mây chiều tháng bảy – bằng những tiếng thì thào đầy nghi kỵ.
“Con nhỏ đó mà bước qua ruộng ai là y như rằng lúa lép.”
“Mẹ nó chết sớm, cha nó đau hoài, hổng phải họa thì là gì?”
“Đẹp kiểu đó chỉ tổ rước tai ương về nhà!”
Và vì sợ hãi, ông Ba – cha của Mai – dựng rào chắn kín quanh căn nhà lợp lá. Mỗi ngày, ông cắt cử bà Sáu hàng xóm đưa cơm qua cửa sổ. Mai sống như chiếc bóng, chỉ có chiếc cửa nhỏ nhìn ra dòng sông là nơi duy nhất cô thấy được ánh sáng của đời.
Cô không biết vì sao người ta ghét mình. Cô chỉ biết mình yêu hoa so đũa. Mỗi mùa hoa nở trắng bên bờ nước, cô lén đứng bên cửa sổ, ngửi mùi thơm nhè nhẹ, mơ ước một cuộc sống không bị khóa trong mê tín.
Một chiều tháng ba, khi những chùm hoa so đũa rụng như mưa trên mặt sông, Nam – chàng thợ đò chất phác – bơi ghe ngang nhà cô, trên tay là bó hoa trắng ngần.
– “Mai ơi… tôi hái cho cô nè! Coi như… chút gió cho người ở trong rào.”
Mai nép sau song cửa. Một thoáng ngập ngừng, rồi tay cô vươn ra nhận lấy. Đôi mắt gặp nhau. Ánh nhìn kéo dài hơn một nhịp thở.
Từ hôm ấy, chiều nào Nam cũng ghé ngang. Không nói nhiều. Chỉ để lại vài nhánh hoa, vài câu chuyện làng xóm. Mai bắt đầu mỉm cười nhiều hơn. Và Nam, thì mơ nhiều hơn.
Một buổi tối trăng lên, Nam đứng chờ mãi mà không thấy Mai. Từ trong nhà vọng ra tiếng ông Ba quát:
– “Tao mà thấy mày léng phéng quanh con tao nữa, tao báo xã, nghe chưa? Mày muốn chết chìm như thằng Út Thêm năm ngoái hả?”
Nam nắm chặt tay, môi mím lại. Sau khi ông Ba đi khuất, anh vẫn đứng đó rất lâu. Đến khi nghe tiếng Mai khe khẽ từ bên trong:
– “Nam… nếu có kiếp sau… em muốn làm con nước, để được chảy đi, được tự do.”
Nam gục đầu lên vách lá.
Hôm đó trời mưa lất phất. Mùa mưa đến sớm như nỗi buồn dai dẳng của Mai. Nam không ghé qua bằng ghe. Anh lội bộ, chân ngập bùn, tay cầm bó hoa lớn nhất anh từng hái.
Đến bên cửa sổ, anh gọi:
– “Mai… hôm nay tôi đem cả gốc cây so đũa nhỏ. Để trồng trong sân nhà cô. Mùa sau không cần tôi nữa…”
Im lặng.
Rồi một tiếng thở dài. Nhẹ như gió. Rồi… lọp độp… lọp độp…
Hoa so đũa rơi xuống mái hiên, vương đầy lối đất ướt.
Nam chạy đến bờ sông. Mặt nước vỡ ra trong gió. Chiếc khăn trắng của Mai nổi lềnh bềnh giữa những cánh hoa…
– “Mai ơi!” – Anh gào lên, tiếng gọi xé tan mặt sông.
– “Sao không đợi tôi? Sao không đi cùng tôi… khỏi cái làng này?”
Nhưng chẳng ai đáp. Chỉ có dòng nước âm thầm cuốn trôi đi người con gái mang cái tên dịu dàng như một khúc ca buồn.
Nam ngồi bên bờ sông suốt đêm. Đến sáng hôm sau, người ta thấy anh lặng lẽ trồng lại cây so đũa nơi Mai từng đứng nhìn ra sông.
Có người hỏi:
– “Sao mày còn thương nó? Nó là họa thủy đó!”
Nam chỉ lắc đầu:
– “Họa đâu? Chỉ thấy hoa rơi…”
Từ ấy, mỗi mùa so đũa nở, bên khúc sông ấy, người ta lại thấy một chàng trai ngồi lặng lẽ. Tay ôm một bó hoa trắng, mắt nhìn xa mãi về phía dòng nước trôi vô tận.
Câu chuyện của Mai – “cô gái hồng nhan họa thủy” – vẫn được nhắc lại. Không phải như một lời cảnh báo, mà như một bản tình ca buồn không ai dám ngân lên.
Và mỗi khi hoa rơi, người ta lại lặng lẽ nghĩ đến những khát khao không kịp nói, những trái tim bị đóng khuôn trong nỗi sợ của người khác.