TIẾNG VỌNG QUA RỪNG TRÀM
Tác giả: Trần Minh Cường
U Minh Hạ – Một chiều tháng 6/2017
“Tiếng vọng từ rừng tràm mỗi đêm vẫn gọi tên anh – một tiếng gọi mãi mãi không còn lời đáp.”
Rừng tràm U Minh Hạ chiều buông như một khúc hát buồn. Gió rít khe khẽ qua từng tán lá, xào xạc như thì thầm chuyện xưa. Vài người dân bản địa kể rằng, mỗi khi trăng mờ sương lạnh, họ vẫn nghe tiếng ai gọi tha thiết từ phía rừng sâu: “An… ơi… An ơi…”
Kiểm lâm Nguyễn Hoàng An không còn trẻ nữa. Mỗi lần anh đi tuần qua khu đầm Cò Trắng – nơi từng có một túp lều nhỏ, nơi từng vang tiếng cười của một cô gái – tim anh lại thắt lại như bị rút từng mạch máu.
Cô gái ấy tên Linh.
Linh sống một mình giữa rừng tràm, trong căn chòi lá đơn sơ, cùng vài con chim rừng cô nuôi từ nhỏ. Người ta bảo cô kỳ lạ – ít nói, hay cười, giỏi bắt rắn và biết cả tiếng chim kêu. Nhưng An thì thấy cô rạng rỡ như ánh bình minh. Cô yêu thiên nhiên như yêu chính da thịt mình.
Một lần đi tuần, An bị trượt chân rơi xuống vũng nước sâu. Chính Linh đã cứu anh, rồi lo thuốc thang. Từ đó, anh hay ghé chòi cô, mang cho cô vài gói muối, chai nước, cuốn sách.
Một chiều, bên bờ tràm vàng nắng, Linh nhìn anh, khẽ hỏi:
– Nếu em là con người xấu, anh có còn tin em không?
An bật cười:
– Tràm mọc từ đất phèn, mà vẫn xanh. Em là người sống giữa rừng, sao có thể xấu với rừng được?
Họ hứa với nhau mùa nước nổi năm sau sẽ cùng lên huyện đăng ký kết hôn.
Thế rồi, tin đồn nổ ra như tiếng súng giữa đêm.
Một người tố cáo Linh là con gái của ông Tám Chạng, kẻ từng chặt phá rừng tràm quy mô lớn rồi trốn nã sang biên giới Campuchia mười mấy năm về trước. Giấy tờ họ mang đến, có ảnh, có tên, có chứng thực.
Trạm kiểm lâm sững sờ. An… thì im lặng.
Linh tìm đến gặp anh:
– Anh tin không? Em chưa từng biết mặt cha mình. Mẹ em mất từ năm em mười tuổi. Em được rừng nuôi. Sao có thể là người hại rừng?
An nhìn đi nơi khác. Anh không nói “không tin”, nhưng cũng không nói “anh tin”. Cái im lặng ấy – còn đau hơn trăm lời buộc tội.
Một tuần sau, Linh biến mất.
Người dân nói cô lạc rừng trong đêm mưa lớn, nước ngập, sấm sét giăng trời. Có người bảo cô tự đi sâu vào rừng để chứng minh trong sạch. Có người đồn cô nhảy xuống đầm Cò Trắng.
Chỉ biết sau đó, người ta tìm thấy chiếc khăn rằn tím của cô mắc lại trên nhánh tràm, cạnh bờ nước.
An xin nghỉ phép hai tháng, rồi ba tháng. Anh đi sâu vào rừng, gọi mãi: “Linh ơi! Trở về đi! Anh tin em…”.
Nhưng rừng chỉ trả lại tiếng vọng – mỗi lúc một nhỏ dần.
Mấy năm sau, An chuyển lên trạm gác trên đỉnh Tắc Cậu. Anh sống một mình. Dân quanh đó kể: mỗi đêm trăng, anh lại ngồi bên gốc tràm, mắt xa xăm, thì thầm cái tên: Linh.
Còn trong rừng, người ta vẫn nghe giọng con gái vang vọng mỗi đêm:
– An ơi… Em ở đây!
Tiếng vọng mỏng manh như sương, nhưng dai dẳng như một lời thề không tan.
Có những lời hứa chỉ đẹp khi còn tin tưởng. Có những tình yêu không chết vì phản bội, mà chết vì sự im lặng lúc cần lời tin. Và đôi khi, điều đau đớn nhất không phải là mất người mình yêu – mà là tiếng gọi mãi không còn ai đáp lại.
Xem thêm: