Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của GiuseArt.com, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "giuseart". (Ví dụ: thiệp tân linh mục giuseart). Tìm kiếm ngay
353 lượt xem

VỀ ĐÂU? BẬU ƠI! – TẢN VĂN

VỀ ĐÂU? BẬU ƠI!
Tác giả: Trần Minh Cường
15:00 – 20/4/2025

Trời phương Nam lững thững trôi qua từng mùa nước nổi. Sáng sớm, những vạt sương mỏng manh đậu trên ngọn bần ven sông như chưa kịp rơi xuống. Tiếng chim cu gáy buồn tênh vọng về từ phía rẫy xa, lẫn trong hơi gió mang mùi bùn non và lúa chín. Nơi ấy, có một bến đò cũ, lặng lẽ như nỗi lòng người ở lại.

Con sông quê vẫn lững lờ trôi, qua bao mùa dâu bể. Nó từng chứng kiến biết bao cuộc chia ly không hẹn ngày về. Trên chiếc xuồng ba lá lặng lẽ khuất sau rặng dừa nước, cô gái năm nào đã theo chồng về nơi xứ lạ, bỏ lại sau lưng một vùng ký ức mênh mang, bỏ lại tiếng gọi thảng thốt: “Bậu ơi! Về đâu?”

Cô mặc áo dài màu thiên thanh, tóc xõa bờ vai, mắt đỏ hoe mà vẫn cố mỉm cười. Chiếc khăn rằn vắt hờ trên vai người mẹ, nghèn nghẹn tiễn con về một vùng đất khác, nơi không có mùa nước nổi, không có tiếng gà gáy sáng giữa đồng sâu. Cô không biết mình sẽ sống ra sao ở nơi ấy, chỉ biết rằng từ giây phút bước chân xuống chiếc ghe máy rời bến, quê nhà đã hoá thành giấc mộng xa xôi…

Ở bên kia bờ, một chàng trai ngồi lặng bên chiếc cần câu. Không phải để câu cá, mà là để câu nỗi buồn vào lòng nước. Mỗi lần phao nhúc nhích, là tim lại giật thót. Phải chăng đó là hồi ức trôi về, là bóng dáng thân quen thoáng hiện qua từng lượn sóng lăn tăn?

Anh không khóc, nhưng mắt ráo hoảnh như trời không mưa dù mây đen kéo đến. Anh thả hồn mình theo từng vòng xoáy nhỏ trôi đi, mong một ngày, con nước sẽ mang nỗi đau này ra biển cả, rồi rửa sạch trái tim đã mỏi mệt vì thương.

Người miền Tây vốn thiệt thà. Họ thương ai là thương bằng cả đời mình. Họ đợi ai là đợi bằng tất cả tháng năm trôi. Dẫu biết rằng con đò đưa người đi sẽ không quay lại, nhưng ở bến sông này, vẫn còn một người ngóng về phía ấy. Ngóng một điều không thể, ngóng một giấc mơ đã mất, ngóng một tiếng “Bậu ơi” đã không còn ai đáp lời.

Mỗi buổi chiều, khi hoàng hôn nhuộm đỏ cả khúc sông, tiếng đàn cò bỗng chậm lại, u hoài hơn. Mái chèo ai khua nhẹ giữa dòng như dội về tiếng thở dài của đất. Lũy tre làng giờ chỉ còn bóng trăng gầy rọi qua, in hình một thời yêu thương vội vã.

Câu hỏi “Về đâu?” không chỉ là nỗi băn khoăn của người ra đi, mà là vết thương âm ỉ trong lòng người ở lại. Người ta thường nói “gió đưa gió đẩy về rẫy ăn còng”, nhưng gió đâu hay, còng đâu biết, còn lòng người thì chẳng thể đẩy trôi như vậy.

Ở miền Tây, có những khúc sông không bao giờ chảy xuôi, như nỗi nhớ trong lòng người. Có những con đò chỉ đến một lần trong đời, chở đi cả tuổi thanh xuân, cả ước mơ bình dị về một tổ ấm bên hàng cau, khóm chuối. Có những chuyện tình không cần lý do, chỉ cần một người bỏ đi, và một người mãi không bước ra khỏi nỗi nhớ.

Về đâu? – Bậu ơi!
Về đâu giữa mênh mông sông nước, khi con đò đã khuất và bóng người không ngoái lại?
Về đâu trong trái tim một người dân quê vẫn ngồi hong khói bếp, nấu nồi canh chua cá linh mà đợi hoài chẳng thấy ai về ăn?